2. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia
Sáng
hôm sau thức dậy, em mới biết thế nào là rừng, rừng ơi là rừng. 8 giờ sáng mà
màn sương còn bao phủ cả doanh trại, nhìn dòng suối chảy qua thấy nó bốc khói “hiện
tượng hóa học gì đây? Chả quan tâm. Cả đội hình vệ sinh sáng ngay bờ suối. Tán dóc.
Chờ đợi. Chả thấy cơm nước gì cả.
Thiếu
tá Tạ Như Quỳnh (không rõ lúc đó ông là Chính ủy hay P. Chính uỷ ebb95?) Đến gặp
gỡ và nói chuyện, chắc các bác cũng hiểu ông nói cái gì rồi, và em thích nhất
câu “Tỉnh Nghĩa Bình là địa phương có truyền thống đấu tranh cách mạng, trung
dũng, kiên cường. Oai chưa (Nghĩa Bình là tỉnh cũ bao gồm tỉnh Quảng Ngãi và
Bình Định ngày nay). Nghi thức bàn giao quân. Vovanha@ ngày nay thuộc đơn vị
trinh sát. Do những đặc điểm như sau: Mắt to, người to, vạm vỡ (dân biển mà) đẹp
trai nhưng hơi đen (dạ con biết thân phận con) trình độ văn hóa trên chuẩn (thật
100%) (anh em nào không tin tôi miêu tả xin PM cho bác TQ Nam; Thanglong69. Để
biết thêm chi tiết) Từ ngày đó cuộc đời em là lính trinh sát cho đến ngày em
giã từ vũ khí. Phân bổ xong là cuộc hành trình về các đơn vị một quãng đường
khá xa để về F bộ 307 nhưng cứ thắc mắc là tại sao cơm chưa có. Trên lưng ba lô
với đủ thứ đồ chơi của thằng lính lẽo đẻo vượt qua các cánh rừng cao su Đức Cơ
do các chị em của Trung đoàn 746 trồng, sao bộ đội nữ ngày ấy em nào cũng hình
vuông trông dễ thương cực, chị em nhìn cánh bộ đội hành quân ngang qua cứ hỏi ở
tỉnh nào? Và lắc đầu thất vọng, vì chị em quê ở Bình Trị Thiên. Đến một doanh
trại bộ đội thì giải lao hình như anh em vừa mới ăn cơm xong, thau chậu chưa kịp
dọn, lính nhà ta vào kiếm nước uống thấy còn ít cơm dư, canh dư. Chơi luôn, một
anh chơi được cả đội hình chơi được và thế là trong chớp nhoáng thau chậu của
đơn vị này anh nuôi buổi chiều khỏi phải rửa.
Khu F
bộ nằm trong một ngọn đồi bằng lăng khá lý tưởng, cảnh quan đẹp, thoáng mát, những
dãy nhà tranh 3 gian thưng bằng tre gọn ghẽ, tươm tất, nhưng không thấy lính
nhà ta, lát sau thấy một số anh em đi tới hỏi chuyện thì biết cả Sư đoàn đã vượt
sang bên kia biên giới, và đây là số anh em bị thương nay ra viện chờ trở về
đơn vị cũ, trong này có một số anh trinh sát F. Chuyện nhỏ, chuyện to, chuyện
gánh gồng đua nhau mà kể.
Buổi
chiều thấy anh nuôi của d3 e95 mang đến một nồi cơm to tướng (nồi quân dụng) và
chia cơm, lính mới phải lấy nón cối mà đựng cơm vì anh nuôi bảo các đơn vị đi hết
rồi không còn ai nên cố gắng khắc phục (lần đầu tiên có thêm vốn từ vựng Khắc
phục). Trên nón cối ngày ấy không anh nào không ghi một câu nào đó cho có vẻ đời
chút xíu, chẳng hạn như: vovanha HT 5a3872 Phú Tài (trí nhớ tốt lắm đó các bác)
hoặc có anh ghi: Nhớ Mẹ, chưa vợ 100% (cái này không có tương đối thì phải). Một
buổi cơm đầu tiên của đời lính báo hiệu một cuộc đời binh nghiệp với bao nỗi
gian truân. Chiều tối một chiếc xe DOG chở hàng đến không gì ngoài súng AK, cuốc
xẻng, tăng đi mưa. Có anh thì nhận xẻng, anh thì súng. Có cái này thì không có
cái kia vì là tải hàng chứ không phải là cấp phát. Tôi với truyền thống đạo đức
của cha ông để lại được nhận khẩu AK mới tinh còn nằm trong bọc giấy dầu, vất vả
cho đêm ấy phải dùng nước sôi để lau chùi cho sạch vết dầu súng. Đêm tĩnh lặng,
xa xa nghe tiếng súng từ biên giới vọng về chỉ cách 5km. Nằm miên man nghĩ mọi
thứ về ngày mai lên biên giới, với bao điều mới lạ, và bệnh nằm xuống là ngủ
như chết đã đưa em qua giấc ngủ thứ hai của đời người lính lúc nào không biết.
Sáng
ngày 22/10/1978 cuộc hành trình của người lính Biên giới Tây nam bắt đầu. Được
lệnh thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, anh nuôi mang cơm đến
theo chế độ 1 nóng + 1 lạnh (ăn nóng tại chỗ và mang theo cơm vắt), cũng đói
quá do mấy bữa trước ăn uống thất thường, hơn nữa trước giờ vượt biên sang ngoại
quốc nên chế độ cũng hơi cao chút, không một lời bàn tán trong bữa cơm, tất cả
đều biết rằng lát nữa đây mọi thứ đều có thể xảy ra.
Tập hợp.
Quán triệt một số điều trên đường đi, đến lúc này mới biết rằng chiến tranh
đang đến rất gần, chưa đầy 5 km sáng nay xe về nhận quân còn kiêm thêm việc đưa
tử sĩ của Đồn Biên phòng 23 công an NDVT bị địch tập kích tối qua. Khẩu AK mới
tinh và 3 băng đạn quàng lên vai. Xuất phát.
Những anh em có súng đi trước cùng với anh em lính cũ dẫn đường, còn lại đi sau cự ly 20m mỗi người và phải duy trì trên suốt chặng đường. Quốc lộ 19 mùa mưa quá xấu không thể đi bộ được, hơn nữa để giữ bí mật toàn bộ đội hình phải xuyên rừng. Rừng Đức Cơ cây bằng lăng khá nhiều, những thân cây bạnh gốc đứng sừng sững cả một cánh rừng, đoàn quân chậm rãi tiến về biên giới. Đi được khoảng hơn một giờ thì đến biên giới giữa 2 nước, ghé vào đồn 23 nghỉ giải lao chứ không dám ở ngoài rừng vì chúng mới đánh bọc hậu tối qua, được lệnh không đi theo trục QL19 vì có khả năng địch đang phục, nên phải cắt rừng đi tiếp, lần đầu tiên mang nặng trên vai đi đường dài ai cũng thấm mệt, lưng áo đã ướt đẫm, đang đi bỗng chốc súng nổ chát chúa và đạn băng qua đầu, lính công binh f309 đi mở đường gặp địch nổ súng cách đội hình khoảng 200m, phân tán đội hình vào các gốc cây và các anh em lính cũ quan sát để bắt liên lạc với f309 tiếng súng càng lúc càng lùi dần về phía đội hình thì ra anh em c15 công binh của e31 bị địch vây đánh, 15 tay súng cả cũ và mới chuẩn bị, nhưng may quá địch không dám tấn công thêm nữa vì nó biết đã gần ra đường 19.
Buộc phải quay lại biên giới chứ không thể đi được nữa, tất cả vào
các vị trí chiến đấu của đồn 23 chờ lệnh trên. Khoảng hơn một giờ sau thấy có bộ
đội xuất hiện phía trước và anh em CANDVT ra hiệu bình tĩnh vì F cho một c của
e95 mở đường về biên giới, sau này mới biết là e31 đang di chuyển quân từ Đức
Cơ sang để chuẩn bị đánh điểm cao điểm 328 bắc đường 19, may quá chừng, đội
hình bám theo anh em 95 đi dọc theo đường 19, khi qua ngầm Ô Gia Đao (phum
Kampa Du 2 có dòng suối cắt qua đường 19) một cảnh tượng quá sốc khi thấy có 8
tử sĩ đã bỏ trong bọc ni lông để nằm kề bên suối chờ xe thông đường chở về
Nghĩa trang Đức Cơ, đây là trận địa pháo của mặt trận chi viện cho các đơn vị
nhưng cũng bị địch tập kích liên tục, chúng đánh theo kiểu đeo bám tới cùng.
Nhận xét
Đăng nhận xét