13. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia
Đang
ngồi chơi trước sân của ban 5 thì các chị em ban Quân y cũng đến, vì hai phòng
gần nhau, em cũng đến…may sao ban 5 có một cây đàn ghi ta, của một anh bộ đội
thông tin về đây thực tập, lúc lên đường vì vội quá không mang theo, nên gửi lại
nông trường. Trong nhóm tôi, có anh Nhân (nay công tác ở Bảo tàng Tam Kỳ Quảng
Nam) đàn rất là giỏi và hát cũng rất hay, thế là cuộc vui văn nghệ bỏ túi khai
mạc. Chị em Hải Hưng thì nhạc Cách
Mạng, và
anh em chúng tôi thì dòng nhạc xanh thời đó, có kèm thêm nhạc Trịnh. Đang vui trời
bỗng đổ mưa ào ào, theo phản xạ tôi chạy về phòng, nhưng do sân của nông trường
quá rộng, nên không thể về phòng kịp, ba anh em phải ghé vào lán để xe của nông
trường…
Bỗng từ
xa, qua ánh chớp, tôi thấy em đang đội dù đi về hướng phòng của chúng tôi, sợ
em bị ướt, tôi gọi và em ghé vào nhà xe, có ý cho chúng tôi mượn dù (dù nào mà
che đủ ba ông bộ đội.) Hai đồng chí kia thấy cảnh này, thì không nói cũng hiểu
ý, zọt gấp về phòng, bỏ lại đồng đội và người bạn của đồng đội mới quen đêm qua.
Và giờ đây dưới mái nhà để xe, chỉ còn lại đồng chí tôi. Em. Và cây dù.
Dưới
mái hiên nhỏ, mưa thì to, em đưa cây dù lên và “chúng ta “né nhau, đồng thời
chen nhau tránh những giọt mưa vô tình. Đối mặt nhau lần thứ hai ở một nơi vắng
vẻ, cũng tạo cho tôi một cảm giác lâng lâng (xin mọi người tha thứ). Hình như
mưa cũng “tâm lý “hiểu khá rõ lòng người, nên mỗi lúc mưa càng nặng hạt. Liệu
cây dù bé bỏng kia có che nổi hai trái tim đang phập phồng. Hồi hộp. ?
Em thu
người lại, để tránh những hạt mưa hắt vào. Tôi thì sao cũng được, miễn là đừng
ướt áo em. Và thật tình, tôi cũng thấy những hạt mưa này quá dễ thương, có tác
dụng rõ rệt. Con người tôi mắt môi, hơi thở như hòa làm một, bờ môi tôi khao
khát. (lại xin lượng thứ lần nữa). Trong ánh chớp, tôi thấy em tránh cái nhìn
cháy bỏng mang hình quả tim của tôi, một người lính, à xin lỗi, một thanh niên
19 tuổi đang hừng hực sức sống của tuổi trẻ. Bốn bàn tay xen kẽ nhau nắm vào
cán dù. Cơn mưa bị gió hất tung. Tay em run khe khẽ. Tôi khẽ chạm vào tay em, em
có phần bối rối, nhìn xuống đất, dù biết rằng tay của hắn đã chạm tay của mình…
và theo phản xạ tự nhiên, em rút tay lại.
Mưa!
Tôi đã có mưa. Những hạt mưa khiến bàn tay bé nhỏ của em, vơí những ngón tay hồng
hồng và thon thả mà tôi đã nắm hôm qua xếp đều lên nhau như một thỏi son. Bàn
tay em cố tìm một nơi nào đó trên cán dù để cầm…, nhưng chắc chắn rằng trên cán
dù ấy, nơi nào cũng có tay anh rồi em ơi. Những thỏi son hồng hồng ấm áp ấy, giờ
đây vùng vẫy yếu ớt rồi ngoan ngoãn nằm gọn trong tay tôi. Hai vòng tay khép lại
trên lưng của nhau. Và Tạo hóa đã không sai lầm chút nào, khi những gì có trên
gương mặt của hai người gặp nhau…Tôi cũng chẳng nhớ lúc ấy còn mưa hay không, vì
khi hai vòng tay không khép lại nữa thì trời đã dứt mưa từ lúc nào không biết.
Lại
sánh bước bên nhau về phòng của tôi, các anh em đang còn ngồi ở bàn, uống nước
trà và tán gẫu những chuyện bên kia biên giới.
Những
hạt mưa sót lại không đủ làm ướt áo ai, nhưng là cái cớ hữu hiệu để tôi và em
nép mình vào nhau.
Tôi lại
đưa ngược em trở về…
Hôm
sau, tôi lên đường về Hà Tam, khi đi ngang qua bệnh xá thấy em đang giặt quần
áo cho bệnh nhân, chỉ kịp giơ tay vẫy chào, vẫn thấy đôi má em ửng hồng và đôi
mắt em long lanh ngấn nước.
Ra đi
từ ngày ấy, và mãi 7 năm sau tôi mới trở lại.
Tất cả
đều đã đổi thay, đến nỗi không còn nhận ra chỗ nào, không thể tìm lại những dấu
ấn của ngày xưa.
Vẫn
mãi nhớ về mảnh đất Đắc Đoa với những hàng cau mùa ra hoa. Giờ đây nơi phương
trời nào, em còn nhớ đến. Mưa không?
NHỮNG
NGÀY CUỐI CÙNG Ở TỔ QUỐC…
Rời Đắc
Đoa, chúng tôi xuôi đường 19 về Hà Tam, mảnh đất chiến tích của một trung đoàn
trong đội hình sư đoàn ngày nay: trung đoàn 95. Trên xe, anh Trường (c trưởng) chỉ
các vị trí mà trong KCCM anh đã cùng với e95 tác chiến. Mắt anh hình như “đang
mơ về nơi xa lắm “cả một thời trai trẻ của anh gắn liền với mảnh đất tây nguyên
mưa núi gió rừng, người sinh viên khoa toán ĐHTH Hà Nội… người chiến sĩ trinh
sát Quân khu năm nào. Cũng có tâm hồn rất “lãng mạn “… khi đi qua chiến trường
xưa. Anh không ngồi trong cabin cùng với tài xế, mà đứng trên thùng xe với anh
em để hồi niệm lại một chặng đường.
Gần tới
Hà Tam anh cho xe dừng lại … bảo anh em xuống xe, dẫn vào một quán cóc bên đường,
nghỉ uống nước, tôi thấy anh đến trước bà chủ quán khoảng hơn 60 tuổi, ngồi đối
diện và nhìn bà. Chủ quán hỏi anh Trường “các chú bộ đội, ăn gì, uống gì? “nhưng
anh không trả lời, và vẫn nhìn vào bà…Linh tính cũng báo cho bà biết rằng anh bộ
đội đứng trước mặt bà, hình như cũng có cái gì đó không bình thường.
Nhận xét
Đăng nhận xét