47. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia
NHỮNG
NGÀY SAU CHIẾN DỊCH
Sau trận
đánh phum Kamtout, toàn đội hình sư đoàn tập trung cho công tác truy quét địch cũng
như xây dựng các vị trí đóng quân của toàn Sư đoàn, anh em trinh sát tập trung
về SCH Sư đoàn để nhận nhiệm vụ mới, mang tiếng là cùng đơn vị nhưng cả chặng
đường chiến dịch bây giờ anh em mới gặp mặt, BCH Đại đội còn mỗi mình C phó, các
trung, tiểu đội quân số cũng phân tán và hao hụt nhiều. Nhóm anh em lính mới Hà
Nội chỉ còn duy nhất anh Nam Hà (Khu tập thể Nguyễn Công Trứ Hà Nội). Còn một
nhóm anh em đi cùng e94 phối thuộc cùng f309 cũng tương tự như vậy. Nhớ ngày bắt
đầu tổng tấn công anh em trong đơn vị 85 người, đến hôm nay còn chưa đầy 40 người.
Điều đó nói lên mức độ ác liệt của chiến dịch, không trận nào mà không có anh
em trinh sát của sư đoàn ngã xuống (mãi cho đến những năm sau này từ lính lên đến
chỉ huy đơn vị tôi không tìm đâu ra những thế hệ chiến sĩ giỏi như vậy).
Nhiệm
vụ của toàn sư đoàn quá nặng, chịu trách nhiệm trên địa bàn tỉnh Preah Vihear
cho đến bờ tây Mekong (1/2 tỉnh Stung Treng), toàn e95 dồn sức cho việc củng cố
căn cứ Chùa Preah Vihear, chỉ còn lại anh em e29 phải ngược xuôi thông tuyến đường
chiến dịch vừa đi qua. Cả đơn vị trinh sát bây giờ chia thành hai tổ, một tổ gồm
những anh em có hiện tượng giảm sút về sức khỏe do anh C phó phụ trách, cùng phối
thuộc với e95 làm công tác chuẩn bị địa bàn đóng quân, và một tổ nữa gồm những
anh em còn thể lực tốt do tôi phụ trách, phối thuộc cùng e29 làm công tác truy
quét, bảo vệ SCH Tiền phương của Sư đoàn ở khu vực Choamkhsan và Phnom Tabeng…Trước
khi ra đi nhận nhiệm vụ Tư lệnh Sư đoàn Đại tá Phạm Bân và Chính ủy Lê Lung, hỏi
đi hỏi lại đến 3 lần những ý kiến đề đạt của anh em, nhưng tất cả đều an tâm nhận
nhiệm vụ và không có ý kiến gì. Ông điện cho bộ phận Hậu cần trang bị thêm quần
áo và nhất là giày vì hầu hết đã hư không dùng được nữa. Tiễn chúng tôi ra khỏi
SCH Sư đoàn, tôi biết Tư lệnh rất nhiều băn khoăn khi lực lượng trinh sát còn
quá mỏng, nhiệm vụ phía trước còn nhiều điều phải làm.
Chúng
tôi ngược về Choamkhsan và đến phối thuộc cùng e29 gồm 3d là d7, d8 và d9, nhìn
anh em e29 trong trạng thái thiếu thốn trăm bề thật là tội nghiệp, quần rách đường
chỉ anh em phải lấy dây mìn KP2 khâu lại, hầu hết mặc quần đều đã “ưu tiên phía
trước “ban đêm nằm ngoài rừng sương xuống lạnh cũng không có gì đắp, vì toàn bộ
quân trang đều bỏ lại
Đức
Cơ, gạo cũng thiếu vì xe tiếp tế chưa lên và có một vài chuyến hàng bị Pốt chận
đánh dọc đường. Để đảm bảo lương thực trên đường truy quét, khi vào các Phum
không có dân, anh em phải ăn cả chuối non luộc chấm với muối, kiếm thêm rau dền,
rau sam đỏ, đọt mướp, bông bí và các loại rau quả có thể ăn được, ngay cả chuối
cây non anh em cũng thái mỏng, trộn với rau má, rau càng cua, rau chua lẻ, rau
thơm, vắt thêm nước chanh để thành rau sống. Những nơi không có Phum, giữa rừng
mùa khô, phải dùng tới lá giang và cây ngót rừng cải thiện bữa ăn, hai lon thịt
bò hộp 400gam nấu canh chua lá giang cho cả C, những món ăn mà giờ đây khi ngồi
gõ lại tôi cũng không ngờ rằng đó là thức ăn có thể nuôi sống con người.
Qua
vòng truy quét đầu tiên, hoàn toàn không gặp địch chúng tôi trở lại SCH sư đoàn
và biết rằng Mùa xuân đã đến…Mùa xuân nơi những khu rừng khộp không nước, ban
ngày nắng cháy da, ban đêm gió từ đất Thái lan thổi về lạnh cắt da cắt thịt.
ĐÊM
GIAO THỪA MẬU NGỌ - KỶ MÙI
Có những
đơn vị trong f307 thì mùa xuân năm 1979, là mùa xuân đầu tiên trên đất nước
Chùa Tháp, nhưng đối với anh em e95 thì đây là mùa xuân thứ hai, vì có những thế
hệ anh em nhập ngũ năm 1977 trở về trước, đã một lần ăn tết trên đất bạn năm
1978, khi đánh giải vây cho đồn Biên phòng 23 Đức Cơ. Năm 1979 ngày mùng một tết
hình như là cuối tháng 1/1979, chứ chưa bước qua tháng 2 Dương lịch, và đây là
thời điểm tàn khốc nhất của những tháng mùa khô, ai đã trải qua sẽ không bao giờ
quên trong đời của mình.
Qua đợt
truy quét đầu tiên, chúng tôi về lại SCH Sư đoàn, nằm trên giao lộ 120 đi lên
chùa Preah Vihear và 69 đi về Phum Kamtuot – Anlongveng. Sư bộ nằm trong một
khu rừng Bằng Lăng khá đẹp và lý tưởng, cạnh một dòng suối vẫn còn nước chảy
róc rách ngày đêm. Báo cáo tình hình với Ban Tham Mưu sư đoàn xong, Trung tá
TMT sư đoàn trao cho tôi quyết định bổ nhiệm Trung đội trưởng, và quyết định
thăng quân hàm từ Hạ sĩ lên Thượng sĩ vừa ký ráo mực, tôi về Ban Trinh sát và
nhận nhiệm vụ phối thuộc cùng d3 e95, xây dựng tuyến phòng thủ dọc biên giới từ
chùa Preah Vihear đến chân Núi Cụt. Nghỉ lại f bộ một đêm, (chờ các bộ phận của
sư đoàn chuẩn bị cho công tác chiến đấu của e95) một đêm không lo nghĩ gì về
chiến tranh, thanh thản tâm hồn, đi lòng vòng các đơn vị đóng quanh f bộ, kiếm trà
lá điếu đóm cho vui, và đến khuya nghỉ đêm với anh em pháo 37 ly.
Một
đêm để nhìn lại cả một chặng đường chiến dịch, nhìn lại chính mình, suy nghĩ về
vai trò của mình trong chức vụ mới, mà tuổi đời, tuổi quân còn quá non nớt về mọi
mặt. Bên cánh võng, một đêm giữa rừng cùng anh em trong đơn vị pháo 37, với
tách trà nóng và những phong lương khô tiết kiệm được trong đợt truy quét,, hình
ảnh những gương mặt khi còn ở Đức Cơ, cứ hiện về trong từng câu chuyện, nhiều anh
em đã nằm lại trên mọi nẻo đường chiến dịch…tuổi mười tám, đôi mươi đã nằm
trong lòng đất Mẹ…những người con mãi không trở về, những sinh viên sẽ không
còn trở lại trường Đại học, những ước mơ cháy bỏng, những cuộc tình tuyệt đẹp
đã không còn được thăng hoa trên cõi đời…Chiến tranh đi qua chỉ còn lại nỗi đau
trong lòng mỗi con người.
Một
anh lính pháo nào đó hát khe khẽ bài hát “Lá đỏ “mà Nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ từ
thơ của Nguyễn Đình Thi…khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tưởng rằng chiến
tranh chỉ còn lại trong ký ức…những vần thơ đẹp về một thời đạn bom, một thời lửa
cháy, ngỡ rằng đã lùi xa vào dĩ vãng, và tồn tại trong tâm thức của những người
lính đi qua trên mọi nẻo đường Trường Sơn.
Nhưng
không phải như vậy…hôm nay đây, cũng giống như rừng Trường sơn đại ngàn, giữa
mùa trở gió năm nào, rừng Khộp mùa khô Campuchia gió vẫn ào ạt thổi…hàng ngàn, hàng
vạn vô số kể, những chiếc lá trút xuống đỏ rực trời. Vẫn còn đó những đoàn quân
điệp điệp trùng trùng hối hả ra trận, bước chân đi mạnh mẽ rung chuyển cả núi rừng,
bụi đỏ bay mờ mịt nhòa trong trời lửa mùa khô… đâu đó vùng Konhek, anh em e94
và cả f309 đang phải chịu đựng, giành giật sự sống với khí hậu khắc nghiệt của
vùng Đông bắc…Một quang cảnh, một không khí thật hào hùng và kỳ vĩ chẳng khác
năm xưa trên đường Trường sơn.
Những
thế hệ chiến sĩ mới sau chiến tranh, của các tỉnh duyên hải miền Trung, cùng với
những anh em đất Hà Thành, có mặt trên cánh quân Đông bắc này, cũng ra trận
mang theo nỗi nhớ quê hương và tuổi trẻ của họ.
Năm
xưa trên đường Trường Sơn điểm hẹn là Sài Gòn, còn hôm nay chỉ biết rằng đó
chính là Tổ Quốc.
Nhận xét
Đăng nhận xét