31. Phần 1: Biên giới Tây nam - Từ Đức Cơ đến Chùa Prết Vi Hia
Khu vực
này có vẻ sung túc hơn, những ngôi nhà mái ngói, vườn cây sum suê…xe cộ vài chiếc
bỏ dọc đường còn nổ máy, chứng tỏ chúng mới bỏ chạy cách đây không lâu.
Bờ
sông Mê Kông hiện ra trước mặt…hùng vĩ nhưng không kém phần thơ mộng…những khu
nhà xây sang trọng kiểu Pháp…hai bên bờ… vú sữa đang mùa trái chín…cam. Bưởi…làm
cho chúng tôi hình dung cảnh thanh bình của quê nhà.
Bỗng bất
thình lình… phát hiện địch phía trước. Chúng tôi tổ chức tấn công luôn, anh
Siêu C trưởng c1 d1 e95, chụp lấy khẩu cối 60 của anh lính Bb bên cạnh, đặt xuống
đường nện 4 trái liền về phía trước. Thằng địch nằm chết bên cạnh cửa xe, tiếng
máy vẫn còn nổ, anh Công B trưởng của C1 cho trung đội bám sát bờ sông và bắn về
phía trước, có những tên địch đã bơi ra giữa dòng Mê Kông, những cái đầu nhấp
nhô lúc ẩn lúc hiện theo dòng chảy… Vị phái viên lệnh cho một khẩu 12. 7 đặt cạnh
bờ sông bắn theo chúng, cả cối 82 cũng được huy động…những cái đầu thưa dần…
thưa dần và mất hẳn…
Những
tên địch ẩn nấp dọc bờ sông cũng bị chúng tôi tiêu diệt dần dần…Phía trước có
những tiếng súng nổ lác đác, chúng tôi nép vào hai bên đường, những nhóm địch
chạy về hướng chúng tôi, cũng bị tiêu diệt gọn…và từ xa xa thấy thấp thoáng anh
em d3 đang truy kích địch dọc đường.
Chúng
tôi dừng lại bảo vệ đoàn xe hành tiến của Sư đoàn đang theo kịp phía sau. Những
chiếc xe trống rỗng…vài anh em bị thương nhẹ của các đơn vị thò đầu ra khỏi xe
mỉm cười và vẫy tay…đoàn xe tiến về phía trước…Thị xã Stung Treng đã được hoàn
toàn giải phóng vào lúc trưa ngày 3/1/1979.
Trong
ba lô không còn gì để ăn, anh em vào các ngôi nhà, lục tìm được một ít gạo, những
hạt gạo nhỏ và rất thơm. Không có gì để nấu, anh em ta lấy những lon thịt của địch,
loại thịt gà của Trung Quốc cao khoảng 40cm, đường kính khoảng 20cm, làm nồi nấu
cơm, nhưng phải trốn vào sâu phía trong, vì sợ các Thủ trưởng Đoàn 2 Thắng lợi
bắt gặp…, những chàng thanh niên khờ khạo đáng thương… lấy gạo bỏ vào lon, đổ
nước tới miệng và nấu, nhưng vì gạo nhiều quá nên khi chín phía dưới thì khét, giữa
thì nhão nhoẹt, nhưng phía trên thì sống…cả bọn nhìn nhau cười…
Thủ
trưởng Nam D trưởng d1 đi ngang qua, ông cũng chỉ biết cười, và lúc sau chiến
sĩ liên lạc của ông đến chỉ cho chúng tôi kho cá khô của địch…anh em ngại bị
thuốc độc nên cũng chẳng dám ăn…một anh lính c3 về báo có một chuồng gà phía
sau khoảng 40 con còn nhốt trong lồng (có lẽ chúng định mang đi nhưng chưa kịp
thì ta tới). Bữa cơm nóng với các hương vị: khét, nhão, sống đầu tiên bên bờ Mê
Kông, trong những căn nhà sang trọng…
Buổi chiều chúng tôi trở về lại BTM Sư đoàn trong thị xã, tạm xa anh em
e95 sau một chặng đường chiến dịch. Những cái bắt tay nồng ấm, đi đến đâu anh
em cũng ngậm ngùi.
Một
đêm ngủ ngon lành trong một căn hộ sang trọng, với bàn ăn làm bằng đá, giường
có nệm, chúng tôi đứng trên giường nhún nhảy như những đứa trẻ con. Đêm đầu
tiên bên bờ đông sông Mê Kông.
NỖI NHỚ
TỪ SÔNG HÀN GỞI SÔNG MÊ KÔNG.
Đang
lang thang dọc bờ sông thưởng thức vẻ đẹp và sự quyến rũ của đôi bờ sông, anh
thông tin f bảo hình như anh có thư thì phải…Tôi chạy về ban Thông tin hỏi xem
có thư hay không…mãi một lúc sau mới nhận được câu trả lời vì lúc đó.
Tôi ra
dọc sông ngồi dưới gốc cây vú sữa đang mùa trái chín, hưởng trọn làn gió mát từ
dưới sông thổi lên, mở phong bì và đọc lá thư được gởi từ Viện 17 - Đà Nẵng.
Đà Nẵng
ngày…tháng …năm 1978.
Anh
thân yêu!
Suốt
cả tuần rồi, em bận rộn đến tối mặt tối mày. Vì những chuyến máy bay chở thương
binh từ mặt trận Biên giới về, toàn anh em 307 và 309. Những người con trai khỏe
đẹp, đang tuổi xuân, đã gởi lại một phần thân thể của mình trên một chiến trường
xa lạ…chiến tranh đã lấy cái mà không bao giờ họ có lại nữa…
Ca trực
của chúng em chỉ 3 tiếng một ngày, nhưng hầu như suốt cả ngày em ở trong Viện, thậm
chí ngủ lại cùng các chị trực đêm, họ không hiểu điều gì…và tại sao cô này tận
tình phục vụ anh em thương binh như vậy…họ đâu biết rằng những anh em nằm đây, đang
đau đớn vì vết thương, là đồng đội của anh, họ rất cần sự săn sóc quan tâm, cũng
như lời động viên họ trong cơn đau đớn… những người mà chỉ cách đây mấy ngày, cùng
anh đánh Bô Keo, Von Sai …hầu hết họ đều biết anh, họ kể rất nhiều chuyện về
anh…nhìn em họ cũng hiểu tất cả. Vì sao em dành cho họ một sự quan tâm đặc biệt
vì một lẽ đơn giản: Em là người yêu của lính.
Một
anh thương binh, có lẽ sẽ bỏ đi một chân, quê ở Quảng Ngãi là lính của trung
đoàn 29 có người yêu xinh ơi là xinh, khi ra thăm người yêu…thấy anh như vậy
khóc ròng mấy đêm liền…và chính anh này cũng giới thiệu cho cô ta biết, em là bạn
của người lính trinh sát đã viết thư hộ…và gửi cho cô ấy tháng trước, từ đó
chúng em thân nhau…
Bất chợt
em nghĩ đến anh và cảm thấy rùng mình … Họ nói rằng anh đang tiến về sông Mê
Kông …Em chỉ biết dòng Mê Kông từ Trung Quốc chảy qua Lào, Campuchia, Việt Nam.
Không biết nước của dòng sông Hàn có một chút gì của Mê Kông hay không?
Chiều
chiều để thư giãn, em cũng hay đi dọc theo bờ sông Hàn. Thơ thẩn nhớ về anh ở một
nơi xa xôi nào đó trên chiến trường Campuchia. Em rất yêu dòng sông này, khi đọc
những dòng anh viết về dòng sông tuổi thơ, với biết bao kỷ niệm sâu sắc, trong
em trào lên nỗi nhớ day dứt. Em gọi là nỗi nhớ day dứt bởi em nợ dòng sông rất
nhiều, nợ những lời hứa, nợ một niềm tin với một người.
Em biết,
nợ tình cảm khó lấp đầy, cũng giống như cảm giác của em lúc này đây. Em chia sẻ
với đồng đội anh những xúc cảm chân thành của mình, em nghĩ đó là một cách để
dành trọn tình yêu cho anh. Anh yêu ạ. Em nghĩ lúc ngồi ôm súng gác hay khi
hoàng hôn nhuộm đỏ dòng sông, anh sẽ nhớ da diết dòng sông gắn bó với anh suốt
một thời nhọc nhằn gian khó.
Trong
ráng chiều. Chiều nay bên bờ sông Hàn. Gió từ dòng sông thổi vào làm tung bay
mái tóc cô gái, buông hững hờ trên bờ vai thon, chàng trai khẽ quàng tay xiết
nhẹ bờ vai mỏng manh ấy, như muốn che chở, bảo vệ người con gái, khiến cơn gió
mạnh từ dòng sông thổi vào trở thành vô duyên. Em chợt nghĩ chạnh lòng anh ạ.
Lang
thang qua những quán chè dọc bờ sông, hay ngồi ăn một ly chè một mình. Em nghe
rất nhiều bài hát. Bài hát nói về niềm tin của một cô gái đối với chàng trai mà
bấy lâu nay cô yêu và mong đợi, là nỗi chờ mong khắc khoải và vô vọng, buồn và
rất buồn. Tất cả mọi người ở đây đều đã có đôi: đàn thiên nga với cặp bạn tình
đang như sóng trào dâng, chỉ mình em đang lẻ bóng. “
Đang
thả hồn vào những trang viết của em, tôi đâu biết rằng Trưởng ban Trinh sát sư
đoàn đã đến bên tôi từ lúc nào, khi tôi ngẩng mặt lên để nhìn lên bầu trời
trong xanh dưới tán cây vú sữa để nuốt trọn hơi thở của em… thì mới giật mình. Anh
chỉ hỏi một câu “Thư bố mẹ hả? “.
Tôi
đáp “vâng “nhẹ nhàng, trong sự thổn thức của con tim.
Nhận xét
Đăng nhận xét