97. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
HỘI DIỄN
NGHỆ THUẬT QUÂN ĐOÀN VÀ NHỮNG CHUYỆN XẢY RA
Lại
nói về cái đám ròm (múa) xa- ma- khi tự phát trên sân ga Bâmnak, tàu đến là giải
tán liền. Vũ công lẫn nhạc công tranh nhau leo tót lên toa. Đoàn tàu già nua xập
xệ, toàn các toa đen tiếp tục lăn bánh. Cuối chiều thì đến ga Ph’nom Penh.
Sân ga
đầy lá chuối gói bánh, ruồi bay vù vù. Chúng tôi len ra lối cổng lớn, đi bộ một
quãng rồi ngồi phệt cả một đám ngoài đường. Nghỉ đã! Cả bọn vừa hút thuốc, vừa
thộn mặt ra ngắm đèn nê ông, đèn đường sáng trưng trên con phố vắng vẻ. Lão Hoạt
đội trưởng (thượng sỹ- trợ lý Chính trị) nói từ ga về Phòng Chính trị Quân đoàn
phải hơn 3km nữa. Tôi bảo vẫy xe lôi mà đi cho nó đỡ mệt. Đói lắm rồi! Leo U
Răng cao ngất trời còn được, nhưng về thủ đô chẳng hiểu vì sao cái chân nó sinh
hư, không muốn cuốc bộ.
Thằng
Hợp cà cộ đứng dậy, tay cầm cái đàn mandoline huơ huơ vẫy xe. Nhưng mấy chiếc
xe lôi thấy thế, chạy né sang bên kia đường rồi vọt qua thật nhanh không thèm
ngoái lại. Mấy lần đều như thế cả. Kiểu này thì không xong rồi! Phải chuyên
chính thôi! Tôi bảo nó vất mẹ cái “mõ” của mày đi, xách súng ra đây với tao. Lại
một chiếc xe lôi nữa trờ đến. Hai thằng giơ súng lên vẫy rất tử tế. Y như rằng
xe từ từ chạy lại, đỗ sát chân êm như taxi máy lạnh, kèm theo nụ cười thật tươi
của bác tài. Thấy chưa? Quân sự, trong những tình huống cấp bách bao giờ cũng
có tác dụng hơn văn hoá.
Chúng
tôi yêu cầu gọi thêm một xe nữa vì 11 người, ba lô, ba khẩu súng, đàn địch…một
xe không chở hết. Tất nhiên là bác tài đồng ý ngay lập tức. Chẳng ai nỡ đi từ
chối những quý khách mang súng bao giờ cả! Không tin các bạn cứ thử mà xem! Thằng
Hợp khoác súng nhảy lên xe đi theo vì sợ bác tài lịch sự này quên mất đường
quay lại đón. Mười phút sau, chúng tôi đã chễm chệ trên hai cái xe, trực chỉ
ban tiếp đón của Quân đoàn bộ (Chỉ huy sở Quân đoàn lúc đó đã rời về Ô Đông).
Đi hơn
120km xe lửa không mất tiền, nhưng về thủ đô, tư cách con người nó hoành tráng
lên hẳn. Chúng tôi trả tiền sau khi dịch mãi cái từ “ph’rẻm rịa, ph’rẻm rịa!”(5
riel) khó nghe của bác tài. Hẳn bác ấy là người KP Chàm nên nói nặng như thế!
Trước
khi lên đường, chúng tôi có chạy chương trình cho Ban chính trị duyệt. Chính uỷ
trung đoàn ngồi xem khoái lắm! Thấy bọn tôi quần áo cà tàng quá, mới điện cho Hậu
cần chọn cấp cho một bộ quân phục mới tinh. Lại ưu tiên cho lĩnh tiếp suất quân
trang trước kỳ hạn nữa nên trông đội hình cũng khá tươm. Gì thì cũng là bộ mặt
đại diện cho một sư đoàn chủ lực giàu truyền thống, không thể nhôm nhoam được!
Anh em
trích tiền thù lao hát rong, ra chợ Tức Tha- la gần nơi đóng quân mua một thỏi
son, một hộp phấn Thái với cặp soutien độn ngực cho hai thằng giả gái. Không phụ
lòng mong mỏi của đơn vị, công sức chúng tôi bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng. Chúng
tôi giành giải nhất toàn đoàn. Thứ nhì là trung đoàn 165 của sư đoàn 7…
Tiết mục
đàn bầu và lăm thon giật luôn giải suất sắc. Đêm hôm sau công diễn cho lính
quân đoàn bộ xem. Niềm hứng khởi thành công cộng một chút men sau bữa liên hoan
chiêu đãi ban chiều khiến chúng tôi chơi như lên đồng. Tiết mục đàn bầu tha thiết
sâu lắng bao nhiêu thì màn múa lăm thon lại hừng hực rộn ràng bấy nhiêu. Bộ đội
ngồi dưới vỗ tay đập ghế ầm ầm. Không khí chan hoà, nồng hậu, không giống hôm
thi chấm điểm. Lính hát lính nghe nó khác hẳn!
Đoàn
nhà báo Cu Ba, nhà báo Nhật bản bị không khí nồng nhiệt cuốn theo. Chân họ cũng
nhịp nhịp, đầu gật gật theo tiết tấu mỗi lúc một hoạt, mồm thì tắc tắc như gọi
chó, thỉnh thoảng hứng chí lại cho tay lên miệng huýt sáo lanh lảnh. Thằng Tuất,
thằng Minh bọ, được sự giúp đỡ của đồ “hoá trang” loại xịn nổi bật trong ánh
đèn sân khấu. Tóc dài đen nhánh, khuôn ngực gợi cảm, da dẻ trắng mịn, chân dài
đến… cạp sà rông. Bọn đang vỗ tay khoái trá ở dưới có biết đâu rằng bọn tôi ruột
đau như cắt, nước mắt đầm đìa? Phải tốn cả tá lưỡi lam, hết tiệt hộp phấn trắng
không ít tiền để cải tạo cặp chân vốn đen sì và đầy mao ít như chân nhện của
chúng nó, thành cặp chân vũ nữ Apsara dưới mờ ảo ánh đèn. Thế mới biết nước mắt
có thể đổi được nụ cười. Mua được niềm vui quả là tốn kém!
Kết
thúc tiết mục này, đoàn phóng viên chiến trường ngoại quốc ào lên sân khấu phỏng
vấn. Họ thắc mắc sao quân đội Việt Nam có cả lính nữ tham chiến? Hay đây là con
gái Campuchia? Anh Hoạt nói qua phiên dịch, bảo đấy là chúng tôi đóng giả. Họ ồ
lên thán phục! Máy ảnh chớp nhoang nhoáng, máy ghi âm sè sè, bút ngoáy lia
ngoáy lịa… Chừng như vẫn còn hồ nghi, một tay nhà báo nam Nhật Bản thò tay bóp
ngực thằng Minh bọ. Chuyện xảy ra quá nhanh trước mắt bàn dân thiên hạ. Lính
Quân đoàn vẫn tưởng là lính nữ ta thật, mới đứng cả dậy rào rào, muốn ăn tươi
nuốt sống thằng cha này. Hoạt đang luống cuống không biết xử trí thế nào? Tôi
giật vội micro, thông báo với anh em về giới tính “tạm thời”, anh em hãy bình
tĩnh, để các nhà báo tự do “tác nghiệp” tìm hiểu sự thật. Mọi người lại cười ồ
lên.
Phải nể
luôn cái ý thức tìm hiểu, tôn trọng sự thật của mấy thằng nhà báo tư bản. (Các nhà
báo của ta tất nhiên cũng tôn trọng sự thật). Có điều, khi đã chạm được đến cái
“sự thật” mềm mại đó, cây bút tuyệt đẹp, có gắn cả đèn pin nhỏ xíu chỉ sản xuất
dành cho các phóng viên chiến trường của nó không cánh mà bay. Chú thuỗn mặt ra
xin lại nhưng nào ai biết? Cái gì chẳng có cái giá của nó, kể cả là đồ giả. Không
biết đồ “thật” thì đắt đến đâu?
Nhận xét
Đăng nhận xét