101. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
S'TOUNG.
Trong
khi triển khai đào hầm, công sự cho vị trí đứng chân trên địa bàn mới, thằng
Bình cáo đại liên vớ được một cái dây chuyền. Được bạc thì sang, được vàng thì
lụi. Nó alô lên ban chính trị cho tôi, hẹn đến Chủ nhật tới ra S’toung đập phá.
Đúng hẹn, tôi lò dò xuống tiểu đoàn 6. Cả bọn hơn chục thằng, áo quần nghiêm chỉnh
ra thị trấn.
Trong
ký ức của tôi, nó là một cái phum lớn giống hơn là một phố thị. Một hai ngôi
nhà đúc, còn lại là những ngôi nhà sàn lớn vách gỗ dầu lợp ngói. Những con đường
ngang dọc ngập ngụa bùn đất. Bùn trộn phân trâu, phân bò lõng bõng sủi bong
bóng xanh lè, nồng nặc một mùi hôi ngái. Có những quãng bùn ngập đến gần nửa
bánh xe. Dân bạn đi chợ, qua những quãng sâu đó lại thúc bò rượt cho nhanh để lấy
đà. Bánh xe, đuôi bò quăng quật, vung bùn tung toé cả vào khách bộ hành đang
men theo những sống đất cao đến chợ.
Nhưng
cũng chẳng ai lấy đó làm điều. Thậm chí còn cười ré lên trêu nhau. Hình như nông
dân nước bạn có lối sinh hoạt cộng sinh, tan lẫn trong đất ruộng, trong nước trời
một cách tự nhiên không thể tả. Cứ như họ là một phần không thể tách rời của
mưa, của bùn đất vậy! Cả đoàn xe bò đang nối đuôi nhau rung reng, lốc cốc…
Cơn
mưa đen trời đến đằng trước, đến đằng sau. Gió bắt đầu lồng lên giật ngang giật
dọc những tàu dừa. Mưa chạy đến thật nhanh. Những hạt mưa đập bụi trắng mờ chân
ruộng. Nhưng bò thì vẫn đủng đỉnh như thế. Người thậm chí chẳng thèm nhìn trời.
Những gương mặt đen ngời vẫn tĩnh như đá tượng! Không một chút nhốn nháo, không
một ai rút áo mưa trùm. Áo ướt xong áo lại sẽ khô. Đoàn xe tan biến trong cơn
mưa, bỗng hiện ra lù lù ngay cổng chợ. Như là hành trình này đã đến từ quá khứ,
về tới hiện tại mà không hề thay đổi. Dù đến cả hàng ngàn, hàng vạn cơn mưa đã
trôi qua…
Tiệm
vàng nằm dưới gầm một căn nhà sàn lớn, lẫn giữa những hàng cá, hàng tôm hay hàng
dép tông Thái. Ở đây vàng cũng là một loại hàng hoá bình thường như tôm như cá thôi,
có gì đặc biệt hơn đâu? Một cái hộp kính nhỏ toạ trên một cái bàn sơ sài. Trong
hộp kính là một cái đĩa nhôm của bộ đội đựng các miếng vàng ròng 24K. Vàng lá
Kim Thành, vàng lá trơn, mấy cái nhẫn méo to sụ, vài nửa cái xúc xích, dây chuyền…
Nhưng chủ yếu là các miếng do chặt ra từ các khối vàng nguyên nên có đủ mọi
hình thù.
Thằng
Bình xỏ ngón tay vào cái dây xích, quay quay trước mặt cha ba tàu chủ tiệm như
chong chóng. Lão vồ lấy, móc từ bụng ra một cái cân tiểu ly cổ quái, ném cái
dây vào đĩa. “Pi chi!”(hai chỉ), mồm nói còn tay xỉa tiền Rịa luôn. Cái cân mồi
lại chui tụt vào trong bụng bự như ảo thuật. Cân tiểu ly hồi đó còn đắt hơn cả
vàng. Mất cân là mất nghiệp! Không hiểu lão đó có cân gian hay không?
Có tiền
rồi thì lên sàn, chờ gì? Vài xiên cá kết xông khói mà thân cá trong, óng ánh đỏ
sậm như hổ phách, nhìn đã muốn nuốt nước miếng. Thốt nốt chua xếp thành dãy dài,
cứ hết lại bê ra. Súng ống ngổn ngang, ống thốt nốt lăn long lóc trong tiếng
hát bắt đầu nhừa nhựa. Một cơn mưa nữa vừa kéo qua. Một thằng say gục đầu xuống
khóc… Tôi đưa em sang sông. Chiều xưa mưa rơi âm thầm…
Con mẹ
chủ quán nghe nói Việt lai, tiếp thêm vài xâu cá và chục trái dưa leo nữa. Nó
xéo cả vào chân tôi, mắt liếc nhanh như điện rồi hi hí, chùi mỡ cá vào vạt sà
rông. Mấy thằng lính không biết đơn vị nào nữa, lạ hoắc kéo lên đánh ké tự
nhiên như ruồi. Hô hô! Chó chết là hết chuyện! Đủ các loại tiếng chửi thề… Thằng
Bình loạng choạng đứng dậy bấu vào cửa sổ gào lên: “Mang hết nước thốt nốt chua
lên đây…!”. Dứt lời, một cái vòi rồng từ miệng nó vụt thẳng xuống đất. Từ cửa sổ
đến mặt đất cao khoảng 3m mà cái vòi ấy không đứt cách quãng một đoạn nào. Nếu
như trời không mưa… đường nắng đâu cần tôi đưa… Mẹ kiếp! Cứ mưa, cứ mưa nữa đi!
Mưa cho khắp, cho nước biển Hồ lên, cho mấy thằng lính xa nhà lấy cớ mà nhậu tiếp.
Lại mưa nữa kìa!
Nhận xét
Đăng nhận xét