100. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
HAI THẰNG
MẶT DÀY!
Căn cứ
mới của trung đoàn 2 cách thị trấn S’toung 3. 5 km dọc theo lộ 6, nằm cạnh một con
đê thuỷ lợi thẳng tắp chạy theo hướng đông – tây. Con đê có tên “Xam sập canh nha”–
lưu danh ba mươi cô gái lao động tiên tiến trong cái đội thuỷ lợi công xã đã đắp
nên công trình này. Địa hình toàn rừng thưa xen lẫn trảng nhỏ. Phía bắc cách 2
km là tiểu đoàn 4 nằm sát suối. Giữa tiểu đoàn 4 và trung đoàn bộ là đại đội 17
DKZ. 75mm. Cũng cách 2 km về phía đông theo dọc con đê là tiểu đoàn 5. Giữa khoảng
này là đại đội 18- 12. 8mm. Đại đội trinh sát 21 và đại đội 2 tiểu đoàn 4 nằm
chẹn trên cầu S’toung ở hướng đông.
Phía
tây nam E bộ là tiểu đoàn 6. Đội hình Ban chính trị bố trí hình chữ U ôm lấy một
cái trảng nhỏ, có chừng mươi nóc nhà. Đội văn nghệ được bố trí ở rìa bên phải
chữ U đó, nằm khoảng giữa đại đội 12.8mm và đại đội 20 thông tin. Nghĩa là có
hướng lạnh sườn để mà phải gác. Cũng may là có một rừng dây mây thấp rất dày, không
thể nào chui qua được ôm lấy đội hình nên cũng yên tâm phần nào. Hướng này chỉ
có mỗi con đường bò chui qua cái lũy mây đó. Đi truy quét thì thôi chứ lập cứ
lâu dài thì việc quan sát, sắp xếp chỗ ăn ở sao cho kín đáo và thuận tiện, cho
chuyện chống đột nhập là rất quan trọng. Xem “phong thuỷ” xong xuôi, chúng tôi
bắt đầu dựng nhà và đào giếng nước ăn. Buổi chiều hôm đó, trời nóng gắt.
Không
khí nóng từ mặt trảng bốc lên rung rung dưới nắng. Lính ta phải đợi gần tắt nắng
mới sục vào rừng chặt cột. Rừng thưa có sẵn nên cột kèo cũng dễ kiếm. Bên kia
đê, qua con mương có một đám cây tương đối thẳng. Bọn vệ binh và chúng tôi lao
vào chặt. Nhưng chúng nó chơi bẩn. Chỉ chọn những cây đẹp, chặt mỗi cây mấy
nhát vào gốc để tranh xí phần. Chúng tôi chặt thì không sao, nhưng hai thằng vệ
binh to vật như Thạch Sanh đang hăm hở đốn trong đám cây “chủ quyền” đó thì bỗng
dưng sây sẩm mặt mày. Mặt chúng nó đỏ rực lên, rồi dần dần sưng mọng, to như
cái lệnh trông rất khủng khiếp. Hai thằng trợn ngược mắt nhìn nhau trong ánh
chiều tà. Mặt người chết do thắt cổ cũng sưng như thế do tụ máu. Ma nhập tràng?
Rừng có ma? Một thằng kêu ré lên. Cả bọn sợ hãi quăng cả rìu rựa chạy về. Tôi
cũng hoảng, guồng ríu cả chân! Không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Hổn hển
về đến trung đoàn bộ mới được biết nguyên nhân. Té ra trong đám đó có những cây
sơn. “Sơn ăn tuỳ mặt, ma bắt tuỳ người!”. Câu thành ngữ quen thuộc được thực tế
chứng minh một cách quái quỷ nhất. Hai hôm sau mặt mũi và toàn thân chúng nó vẫn
bị sưng như thế. Da mặt, da lưng dần tróc vảy ra, loang lổ tựa da rắn lột. Trông
nhăn nhăn nhở nhở như người lở sơn. Hễ quân y đến thăm bệnh là cả hai thằng
trùm vội tấm đắp dù trời nóng chết cha, không dám cho nhìn. Những người dị ứng sơn
chỉ cần đi gần cây cũng bị như thế chứ khỏi cần đụng đến nó.
Đám Thạch
Sanh bỏ việc, bọn văn nghệ tiếc công lại ra chặt tiếp, kéo về dựng nhà. Dẫu biết
rằng căn nhà mới này từ nay sẽ vắng khách vệ binh. Thằng Đại và tôi vốn ghét bọn
này từ hồi còn ở Trảng Lớn vì bị thu áo, bị nhốt vô cớ nên có phần đắc chí. Nó
đánh luôn một câu: “Kệ mẹ! Càng đỡ tốn trà thuốc! Đúng là hai thằng mặt dày!”
Nhận xét
Đăng nhận xét