84. BIÊN GIỚI TÂY NAM - Trung sỹ
Xe chạy
không tải, lồng lên nước mã hồi cuốn bụi đường cuồn cuộn. Mới vào mùa khô đôi tháng,
rừng lại đã chuyển màu vàng ruộm. Trong những bãi tranh cháy, tiếng mìn đôi khi
vọng lại ì ầm. Cái khăn mặt nhúng đẫm ướt, lót trong mũ phủ trùm đầu cho mát một
lát đã cứng lại như bánh tráng và đỏ quạch bụi đường. Mấy thằng D29 này chạy
cũng gấu! Có những chỗ cua khá gấp nhưng xe vẫn không giảm tốc độ. Chúng tôi
trên thùng, hết văng bên này lại lăn bên kia nhưng như thế càng khoái, đỡ sốt
ruột. Tiếng nổ khi đánh nhau, hay tốc độ trên đường hiểm cũng kích thích con
người, gần như một thứ ma tuý. Xe trước xe sau bánh tung bụi cát, hệt như cuộc
đua Paris – Dakca…
Chiều
tối, nghỉ ở phum Rôviêng. Từ đây ra đến Leach chỉ còn một quãng ngắn nữa. Mấy thằng
thông tin tiểu đoàn 4 kiếm được một cái nhà nhỏ lợp rơm, tường trình đất nện. Kiểu
nhà này chắc chắn của lính mình từng đóng quân ở đây. Trong nhà khá sạch và khô
ráo. Chúng tôi rút rơm trải trên nền đất nằm cho khỏi lạnh. Một bếp lửa được
nhóm ngay lập tức. Bọn tôi ra suối rửa mặt rồi gọt cơm vắt ra ăn. Vắt cơm sau một
ngày sấy nóng trên thùng xe vỏ ngoài đã khô cứng. Quan trọng gì? Chỉ mai là về
đến cứ rồi! Cả đêm ấy, tất cả ngủ say như chết mà không thằng nào gác…
Hôm
sau, 8h đã vượt ngầm Leach, khoảng 10h thì ra đến Pursat. Mấy thằng đi ròng
ròng ngó thị trấn trong khi chờ tàu đến. Pursat tuy nhỏ hơn nhưng vui kém gì thị
xã Kampong Ch’nang đâu? Dân thị xã chính tông chắc bị khử gần hết. Nông dân ly
tán đổ bộ vào, ở luôn những ngôi nhà không chủ. Buôn bán ì xèo tấp nập ra dáng!
Tất nhiên là không điện, không nước máy, thậm chí là không cửa.
Trong
nhà lầu, các hũ mắm prahoc (bò hóc) nằm lẫn những chum đường thốt nốt trên sàn
gạch bông. Sà rông, áo quần trên dây giăng ngang dọc trên tường ố. Mùi sầu
riêng, mùi đường cháy, mùi phân bò, mùi mắm prahoc hoà quện với mùi khét của
thuốc rê loại nặng quấn bằng lá cò ke thành một mùi tổng hợp rất đặc trưng. Cam
nữa! Cam trong các bao tải, nông dân đánh xe vào đồn điền thu hái bày đầy chợ. Cam
tỉnh Pursat vỏ xanh, tuy có sần sùi nhưng ngon nổi tiếng. Đặc sản trái cây này
thời thái bình đã từng được xuất khẩu sang Pháp quốc vì chất lượng tuyệt hảo. Tỉnh
này có hẳn mấy đồn điền trồng loại cam này phục vụ cho ông hoàng lưu vong thời
còn chưa bị Lonnon với Pôn pốt nó rượt chạy. Sau này, tôi được mách thêm thông
tin rằng vùng nào có cam ngon vỏ sần là nơi đó có nhiều hồng ngọc và đá quý. Như
vùng Bố hạ, vùng Lục Yên châu bên mình cũng thế! Địa chất, thổ nhưỡng nào thì sẽ
phù hợp, sinh sôi loài cây thích hợp đó. Chắc vậy thôi!
Chúng
tôi lấy gạo đổi mấy ký đường thốt nốt về nấu chè ăn Tết. Cô gái đang múc nước tắm
sau nhà chạy vội ra. Đầu tóc, sà rông ướt rượt dán dính trên thân hình vũ nữ
ngăm ngăm phồn thực. Đã thế còn hào sảng khuyến mại thêm các anh nước tắm tiên
về nếm cho mà nhớ! Nước trên tóc, trên sà rông nhỏ tong tỏng cả xuống đường đựng
trong tấm nilon. Sơn ba tai khoáy ngón tay vào chỗ đường dính thứ nước tuyệt trần
đó, quệt cho lên miệng mút chèm chẹp, kêu oai oái:
-Ui, ui!
Êm chà rờn on à! (ngọt quá em à!)
-À ơi!
Alabor dzô…! A ch’ngư dzô…! (Đồ phải gió…! Đồ mắc dịch!)
Tiếng
cười rộ lên. Ngoài sông Pursat, gió chướng lao xao lướt trên mặt nước, lùa gợn những
con sóng nhỏ lăn tăn chạy ngược triền sông chảy. Phiên chợ Tết phương nam đầy nắng
gió, lồng lộng dưới bầu trời khoáng đạt. Tự nhiên tôi nhớ đến tán rừng thâm u
biên giới, nhớ những đồng đội f339 chưa kịp quen thân. Từ đây tới đó cách nhau
có hai ngày đường mà như đã ở tận thế giới xa xôi nào! Tàu từ Bat đom boong vào
ga Pursat. Bà con xuống tàu mai đi tiếp nhé! Ưu tiên bộ đội Việt nam (ngày có
nhõn một chuyến). Nhưng nếu có gói Samit thì tình hình có thể khác đấy! Hoặc ít
ra cũng phải xinh xinh mau miệng thì mới được! Bà con đi buôn quá quen với cảnh
này, tự nguyện chuyển hàng xuống ga ngay. Một số nhỏ đàn ông nhóm bếp ngay trên
sân ga, nấu ăn trưa trong những cái cà- mèn móp méo. Các chị các em dẫn nhau
ngược lên một đoạn, che sà rông vô tư tưới bụi xương rồng đến chết sặc.
Con
tàu tiếp tục hành trình. Bộ đội ngồi xúm quanh các đối tượng ưu tiên, phun khói
thuốc thơm mù mịt. Đấu hót với nhau, cười như nắc nẻ… Quá trưa về đến ga Bâmnak.
Chúng tôi không nghỉ, vào dân mua can rượu rồi quay ngay trở về. Gặp luôn cả
anh em ở nhà trông cứ ra trung đoàn bộ lĩnh hàng Tết cho đơn vị. Cả bọn guồng
chân 7 cây số đường rừng, đi như chạy. Mới xa hơn một tháng mà khung cảnh đổi
mùa thay đổi trông khác hẳn. Rừng thưa đã ngả vàng, lá rụng gần hết chỉ nhìn thấy
quả. Cây săng đầy gai, quả vỏ cứng, đập ra ruột đặc hột, giống quả lựu. ăn có vị
chua. Quả này lúc đi rừng khát nước chọc xuống xài đỡ cũng tàm tạm. Quả cám nhỏ
cỡ đầu ngón chân cái, da nâu bóng, lấm tấm những chấm trắng, vị bột bùi và ngọt.
Quả mã tiền chín, lớn và vàng như trái cam lúc lỉu trên cành. Trông thì đẹp
nhưng trái này rất độc. Hạt của nó mang về, sang quân y xin ít cồn ngâm. Lỡ vấp
rễ cây, bong gân hay sưng tấy mang ra bóp rất chóng khỏi.
Ở chân
trảng cháy gần khẩu DK. 82, phân thỏ dày đặc, lổn nhổn tròn như những viên thuốc
tễ. Không hiểu bọn ở nhà có săn được con gì không? Càng về gần, những đôi chân càng
rảo bước. Mồ hôi đặc quánh lẫn bụi đường hai ngày không tắm. Chỉ nghĩ đến dòng
suối trong vắt thôi đã thấy rộn cả người.
Nhận xét
Đăng nhận xét