193. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam
Sau khi
đã giải tán đội công tác Bạn. Ban chính Trị thật vắng vẻ. Tôi cũng đã nhàn nhã
hơn trong công việc. Vì không phải họp hành, không phải quản lý đội bạn nữa.
Nhưng
chính vì sự nhàn rỗi như vậy mà tôi cũng thấy buồn. Có những lúc cứ nghĩ họ như
đang còn ở đây. Tôi đi sang khu vực lán của đội công tác. Lán trại hoang tàn, tôi
giật mình bật cười một mình. Rồi tôi lại điểm mặt từng người, từng người và điểm
lại những ngày tháng họ cùng tôi, cùng Trung đoàn chiến đấu và làm nhiệm vụ
tuyên truyền dân, xây dựng chính quyền trong những ngày qua. Không biết giờ đây
họ đang sống tại quê hương thế nào. Qua thời kỳ diệt chủng, gia đình họ có bị
ly tán, chết chóc nhiều không? Tôi cũng thật có lỗi khi mà không dặn họ sau khi
về nhà thì viết thư cho tôi biết. Nhưng lúc này CPC đâu đã có hệ thống bưu
chính mà thư với từ...
Trong
khi tình hình ở Huyện Muông Rư Xây đã rất ổn định. Thì trong khu vực giáp biên
giới Thái Lan, Tà xanh - Săm Lốp do Trung đoàn 266 và 270 Đảm nhiệm thì tình hình
lại vẫn còn rất phức tạp căng thẳng. Do thổ nhưỡng, do khí hậu khắc nghiệt, bệnh
sốt rét hoành hành làm bộ đội ta bị mất sức chiến đấu nhiều. Mùa mưa thì lại
càng khổ. Việc tiếp tế lương thực, vận chuyển thương bệnh binh về phía sau vô
cùng khó khăn. Rừng núi hiểm trở, nên việc truy quét tàn quân Pốt và các lực lượng
quân đội khác càng diễn biến phức tạp, Trong khi Bọn Pốt đã phần nào gượng được
vì được các thế lực Bành Trướng và Thái Lan giúp đỡ. Chúng vẫn được cung cấp
súng đạn, lương thực, nhất là mìn thì nhiều vô kể. Đây cũng là loại vũ khí làm
bộ đội ta bị thương vong rất cao. Hơn nữa là làm cho tinh thần của mọi người
cũng bị chùng xuống, e ngại trong lúc đi truy lùng các căn cứ của chúng trong rừng
sâu. Bọn Pốt lại sử dụng kỹ thuật, nghi binh trong đánh du kích bằng mìn cũng
quá giỏi.
Khoảng
cuối tháng 6/1980, Trung đoàn 266 được báo cách Tiểu đoàn 4 khoảng 20 km. Bọn Pốt
mới thành lập một căn cứ khoảng vài chục tên. Trung đoàn giao nhiệm vụ cho Tiểu
đoàn 4 phải tổ chức đi điều nghiên, truy quét tiêu diệt và phá căn cứ của Pốt. Giai
đoạn này, quân số của các đơn vị và Tiểu đoàn 4 rất mỏng. Gần như là anh em bị
sốt, bị ốm yếu gần hết. Chấp hành nhiệm vụ, Tiểu đoàn Trưởng Nguyễn văn Dần động
viên được 40 tay súng, toàn là Đảng viên và Sỹ Quan, có nhiều người vẫn trong
tình trạng sốt rét như trường hợp của Trung đội Trưởng Vũ Văn Dĩnh là lớp lính
tháng 7 năm 77 quê Thái bình. Đại đội Trưởng Đại đội 3 Nguyễn văn Sinh. Đội
hình lên đường lúc chập tối. Tới một con suối cách Phun được báo là có căn cứ của
Pốt. Mọi người dừng lại tổ chức nấu cơm ăn và để lại 10 đ/c tại đây. Đến 5h
sáng thì bắt đầu hành quân tiền nhập vào Phum. Khoảng 8 h thì đội hình vào tới
Phum. Phát hiện đúng là có dấu vết căn cứ của Pốt. Nhưng chúng phát hiện ra bộ
đội mình nên đã chạy dạt ra khu rừng xung quanh lẩn trốn.
Tiểu
đoàn Trưởng Dần cho bộ đội phát tiển tiếp mấy Km nữa nhưng cũng không gặp phải
sự kháng cự của chúng. Anh cho bộ đội quay về vị trí bờ suối. Khi đi qua Phum
cũng không gặp được tên Pốt nào. Đội hình truy quét sinh ra chủ quan, hành quân
theo đội hình hàng dọc. Khi còn cách bờ suối khoảng gần một km thì ùng oàng, ùng
oàng rồi ầm- ầm- ầm... Pốt phục kích. Chúng bắn hai qủa B40 vào đội hình, cũng
lúc hàng chục quả mìn định hướng phát nổ thổi vào đội hình truy quét của Tiểu
đoàn 4. Tiếng B40, tiếng mìn nổ cùng tiếng la hét của anh em mình bị thương
vang về tận bờ suối. Ngoài tiếng B40, tiếng nổ của mìn. Không có một tiếng súng
nào khác. Trung đội Trưởng Dĩnh linh tính thấy sự không lành, liền điện báo
ngay về cho Trung Đoàn và tổ chức toàn bộ anh em đến ứng cứu. Đi được khoảng mấy
trăm mét thì gặp được Tiểu đoàn Trưởng Dần, một tay đang dìu một thương binh. Một
tay đang nắm chặt khẩu K59. Hai người đầy máu me và nét mặt thật hoảng loạn. Gặp
anh em, Tiểu đoàn Trưởng khóc òa lên thành tiếng rồi nghẹn lời nói:” Anh em bị
cả rồi! Anh em bị cả rồi! “Dứt lời anh cũng gục xuống lịm đi.
Nhận
được điện, Trung đoàn Trưởng Lê Hải Anh điều gấp đại đội Trinh sát cùng với các
lực lượng đi tiếp ứng. Khi mọi người tới được nơi bị phục kích thì thật đau
lòng không còn một ai sống sót. Nhiều anh em thân hình te tua vì bị rất nhiều mảnh
của mìn định hướng. Tất cả đã bị hy sinh do mìn và Đạn B40 của Pốt. Bọn Pốt thật
ma mãnh. Khi chúng phát hiện được lực lượng của ta truy quét, thì chúng nhanh
chân chay trốn và bí mật theo dõi ta. Chúng theo dõi, tổ chức đón lõng, mai phục
lại ta gần khu vực tập kết ở bờ suối. Trong lúc bộ đội mình rất mệt mỏi, sinh
ra chủ quan mất cảnh giác nhất.
Như vậy
đội hình đi truy quét 40 người. Khi trở về còn 12 đồng chí, trong đó có 2
thương binh. Hai mươi tám người là Sỹ quan là Đảng viên đã hy sinh. Một tổn thất
to lớn. Thật vô cùng đau sót. Đây là một bài học thật lớn trả giá cho sự chủ
quan coi thường địch của Tiểu đoàn 4, Trung đoàn 270, Sư đoàn 341 trong những
ngày tháng làm nhiệm vụ Quốc Tế trên đất Ăng Co năm1980.
Những ngày tiếp theo, các đơn vị vẫn tổ chức
đi truy quét Pốt cùng các Đảng phái phản động khác. Lùng sục, tìm diệt triệt
phá các căn cứ của chúng trong những khu rừng sâu.
Ta cứ
phá được căn cứ này, thì bọn Pốt lại thành lập các căn cứ khác. Ta truy lùng mạnh
thì chúng lại chạy sang ẩn náu bên đất Thái. Từ những căn cứ đó, chúng tổ chức
đưa những toán nhỏ về cướp phá gây rối chống phá ta. Gây hoang mang trong dân. Móc
nối, khống chế một số người trong chính quyền. Chia rẽ nội bộ chính quyền. Nhất
là những chính quyền Xã, Phum trong vùng sâu.
Một số
Đảng phái khác được thành lập như Khơ me Trắng, Khơ me Tự Do vv... Nhưng thực
chất cũng chỉ là các thế lực phản động câu kết thay đổi tên gọi để lừa bịp, chống
phá nhân dân. Chống phá CM chân chính của nhân dân CPC. Phải tiêu diệt các căn
cứ này, phải tiêu diệt những tên đầu sỏ, nơi phát nguồn các tội ác của chúng. Khoảng
cuối tháng 4/80. Sư đoàn 341 được giao nhiệm vụ tiêu diệt địch tên điểm cao 348.
Đây là một trong những hang ổ quan trọng của lực lượng Khơme Tự Do, do tên Xon
Xen cầm đầu.
Nhận xét
Đăng nhận xét