184. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam
Xe chạy
trong đêm qua An Thạnh, qua Gò Dầu, qua Trảng Bàng. Đèn điện phố xá sáng trưng.
Đất Trời Tổ Quốc thanh bình ấm êm gần gũi lạ kỳ. Trời đêm gió lộng thật mát, thật
sảng khoái. Chúng tôi cảm thấy như đã là về đến quê nhà mình. Xe về tới tổng
kho Long Bình cũng khoảng 3h sáng. Chúng tôi nhanh chóng chuyển đồ đạc vào cứ. Một
số lăn quay ra ngủ. Một số thì tắm giặt thay quần áo. Sáng hôm sau đ/c phụ
trách hậu cứ gặp chúng tôi thông báo là hai ngày nữa mới có tầu. Mọi người ăn
cơm sáng, rôi bàn giao lại súng đạn cho các đồng chí hậu cứ. Rồi mỗi người có
việc riêng của mình. Người thì về Sài Gòn gặp lại người thân, người toả ra
thành phố Biên Hoà khu vực Tam Hiệp mua bán đổi chác quà cáp v. v...
Tôi rủ
Lập ra Biên Hoà, rồi vào nhà anh chị Thân - Thắng chơi. Rất may, hôm nay Chủ nhật.
Mọi người đều có nhà, bà Mẹ chị Thân ở Bắc vào chơi khoảng hơn một tháng. Anh
em tôi đến thật bất ngờ. Anh Thắng đi mua thêm đồ về rồi gọi thêm mấy người bạn
cùng nhà máy đến nhậu. Trong số đó có cả Thuận, em út của chị Thân cũng mới từ
bộ đội chuyển ngành ra làm công nhân của nhà máy. Bữa cơm thật vui, được sống
trong tình cảm chăm sóc gia đình anh chị Thân Thắng như là anh chị ruột mình. Gặp
lại tôi bà Mẹ chị Thân rất mừng nhưng khóc nức nở. Bà nhớ Thái, con trai bà, là
bạn học chơi thân với tôi từ nhỏ. Thái đã đi bộ đội rất sớm, từ năm 68 khi mới
mười sáu tuổi, bạn bè chơi với nhau, cùng tuổi nhưng Thái thuộc loại to cao chứ
không gầy bé như tôi. Thái đã hy sinh năm 72 tại thành cổ Quảng Trị. Một điều
trùng lặp là khi Thái hy sinh tháng 5/72, thì cũng là lúc tôi vào bộ đội.
Bữa tiệc gia đình thật lớn, rượu, bia đồ ăn thật nhiều, toàn các thứ ngon thật khoái khẩu. Men bia, men rượu làm cho ai cũng hồng hào tươi rói. Mọi người cười nói rôm rả, phải tới hai giờ chiều, bữa tiệc nhậu mới xong. Chị Thân gói gửi tôi ít quà mang về cho gia đình và bức thư nói là giữ Mẹ ở trong này một thời gian nữa. Chia tay mọi người, anh em tôi trở về Long Bình với bao phấn khích dư âm của bữa tiệc vui.
Tám giờ tối hôm sau, mọi người được xe ôtô của
Sư đoàn chở từ Tổng kho Long Bình ra ga Hố Nai. Nơi tập kết lên tầu. Đây là
binh trạm số một cho tuyến Bắc- Nam của Quân đội sau giải phóng miền Nam.
Từ sau
giải phóng năm 75, khi đường sắt Việt Nam đã khôi phục. Thì khu vực ga Hố Nai
đã trở thànhtrạm khách quân đội. Tất cả các lực lượng quân đội ra Bắc vào Nam đều
tập kết ở đây. Tại khu vực này, trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến tranh
giải phóng dân tộc. Trong chiến dịch Hồ Chí Minh, chúng tôi đã có những trận
chiến thật sự khốc liệt với bọn tàn quân Sư đoàn 18 của QLVNCH chạy từ Xuân Lộc-
Long Khánh về lập phòng tuyến “tử thủ”, án ngữ tại đây. Giờ đây, dân chúng đã về
sinh sống đông đúc. Đa phần là lính, công chức, những người phụ nữ cũng đã từng
trong đội quân “Phượng Hoàng” của chế độ cũ, đã được đi học tập cải tạo. Giờ
đây họ tràn ngập ra khu vực này, bán mua với những người ra Bắc vào Nam. Họ mua
những hàng hóa, vật tư, của cuộc chiến còn sót lại trong tổng kho Long Bình
mang ra. Một số anh em ở “Cứ “đã khai thác, tìm nhặt mọi thứ trong tổng kho, thì
thụt bán, mua với dân như: tôn lạnh lợp nhà, dây thép gai, sắt thép vụn, gỗ ván
ép, máy móc cũ hỏng, dây điện hay bất cứ một thứ gì trong tổng kho. Thậm chí
dân bên ngoài còn gợi ý mua cả những tấm nền bê tông được chặt từng ô, về để
lát chuồng lợn. Hoặc cả những nòng súng đại bác 175 ly đã từng được mệnh danh
là “Vua chiến trường”. Tóm lại là gi gỉ rì ri bất cứ cái gì trong tổng kho mang
ra cũng có thể bán được. Chính vì vậy khu vực này đã thật đông đúc. Mỗi lần
chúng tôi từ trong tổng kho ra, là hàng chục người cứ vây quanh, bám nhằng nhằng,
hỏi những câu rất bất lịch sự như” Chú đội có gì bán không? Chú đội bán gì tôi
mua giá cao cho”.
Ở khu
vực này, có một chứng tích chiến tranh nữa là mảng vỡ, thủng rất lớn trên tháp
nhà thờ Hố Nai. Mà chúng tôi đều được chứng kiến giây phút cuộc chiến đó. Hôm
đó là sáng sớm ngày 30/4/75. Khi đại quân ta đã tràn ngập khu vực này. Đang xốc
lại lực lượng để tiến công Biên Hòa – Sài Gòn. Có khoảng hơn chục tên lính VNCH
lập ụ chiến đấu trên tháp nhà thờ đó. Chúng điên cuồng dùng đại liên và các loại
súng khác, bắn găm xuống đội hình của Đại quân. Trung đoàn 273 đang ở đó. Đ/c
Cao xuân Chức Thiếu úy trợ lý tác chiến của Tiểu đoàn 2 quê Hà Nội, đ/c Thạch
Quốc Cường chiến sỹ Đại đội 5 của Tiểu đoàn và nhiều anh em khác, trúng đạn hy
sinh từ những loạt đạn đó. Lệnh tiêu diệt mục tiêu. Nhưng mọi người có ý e ngại
vì đó là nhà thờ Thiên Chúa Giáo. Nhưng bọn cuồng ác đã cố tình núp sau bóng
Chúa, núp sau giảng đường tôn nghiêm để điên cuồng chống phá, điên cuồng cản bước
tiến của đại quân giải phóng. Nên nhiều anh em còn e ngại. Được thể, bọn chúng
càng điên cuồng xả đạn. Lại thêm một số anh em trúng đạn. Đến lúc này thì không
thể đừng được nữa. Lệnh tiêu diệt mục tiêu. Bọn chúng ở trên tháp cao, nên dùng
B41 và DKZ bắn không được vì góc tà quá hẹp không an toàn cho người bắn. Cùng
lúc đoàn tăng T54 đến và 2 quả đạn 100 ly từ xe tăng T54 đã làm bung mảng tường
to tướng trên tháp nhà thờ đó. Lũ khốn kiếp “tử thủ” đã bị đền tôi. Cho đến bây
giờ, đã sau mấy năm sau hòa bình, mà chứng tích chiến tranh đó vẫn còn nguyên.
Nhận xét
Đăng nhận xét