186. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam
Ngày một,
ngày hai khách đến cũng thưa dần. Chiều tối ngày thứ hai, tôi mới sang nhà ông Ứng
chơi, báo tin kể chuyện là Bác Cháu đã gặp nhau mãi tận Tỉnh Bát Tam Băng của
CPC gần biên giới Thái Lan. Vợ và các con ông Ứng rất vui, khi biết tin người
thân của mình. Nhưng mọi người cũng vẫn lo về an ninh chính trị bên đó vẫn đang
rất nguy hiểm có tin người này, người khác trong đoàn bị thương, bị Pôn Pốt bắt
cóc mất tích. Họ kể có những người được điều đi làm chuyên gia, đã sợ không
giám đi. Họ ngụy biện bằng lý do này lý do khác. Tôi ngồi chơi một lúc thì cô
con gái út của ông đi học về. Mọi người giới thiệu làm quen. Chúng tôi nhìn
nhau chào hỏi. Chuyện trò chung một lúc, có vẻ như cả hai bên không để lại ấn
tượng gì. Tôi ngồi chơi lúc nữa rồi chào mọi người ra về.
Sáng
ngày thứ ba, tôi mang quà và thư đến cho gia đình Thái. Nhà Thái trong ngõ, cũng
cùng khu phố với nhà tôi. Vẫn căn nhà ba gian, lợp lá gồi (Lá cọ) như xưa, cái
giếng nước, cây doi (cây mận) già như cũ. Cổng không đóng, tôi vào nhà. Trong
nhà chỉ có một cô gái nhỏ ngồi chăm chú khâu nón. Tôi hắng giọng, cô gái hơi giật
mình ngẩng lên. Tôi nói: Anh là Phú bạn của anh Thái. Mới ở trong Nam ra. Anh
chị Thân- Thắng có gửi thư và quà về. Anh gặp cả Bà và Thuận trong đó. Hình như
là mọi người nói Bà ở lại chơi thêm một thời gian nữa. Nhìn ảnh của Thái trên
bàn thờ, cùng tấm hình cùng tấm bằng:” Tổ quốc ghi công” tôi nghẹn long, xin thắp
hương cho bạn.
Đợi cô
gái đọc xong bức thư. Cô gái như vui vẻ hơn trước. Tôi hỏi thăm từng người
trong gia đinh. Cô gái giới thiệu tên là Ngọc con gái út của gia đình. Nhà hiện
có một chị gái cũng mới đi bộ đội về. Ông bố thì bán hàng ăn ngoài cửa hàng. Tôi
ngẫm nghĩ một lúc không thể nhận ra người em gái của bạn. Bèn hỏi vậy có phải
em ngày xưa còn bé mọi người hay gọi là “thỏ ngọc” hay bị anh Thái trêu khóc
nhè đúng không. Cô gái ngượng cười không trả lời, mà hỏi tôi được về phép lâu
không? Rồi bao giờ lại vào trong đó. Không hiểu tại sao tự nhiên thấy người em
gái của bạn gần gũi một cách lạ kỳ. Chuyện trò một lúc được biết Ngọc kém tôi 7
tuổi. Mới học xong lớp 10. Nhưng không đủ điểm vào Đại học. Đang đợi thi năm tiếp.
Là em của Liệt sỹ nên khu phố nói có tiểu chuẩn đi xuất khẩu lao động ở nước
ngoài Liên xô hay Đức, Tiệp gì đó, nhưng em muốn thi lại Đại học năm nữa. Tôi
nói; Em nghĩ như thế là đúng đấy. Nên thi lại một năm nữa đã rồii tính. Người
em gái bạn có nước da trắng trông thật hiền lành, một nữ sinh xinh sắn. Tự
nhiên tôi thấy gần gũi, thấy như là có trách nhiệm thay bạn đối với em gái của
bạn.
Ngồi
chơi một lúc nữa tôi chào ra về để sang bên cạnh thăm, thắp hương cho người bạn
khác cũng hy sinh trong những năm chống Mỹ. Tôi hẹn sẽ đến vào buổi khác. Cô
gái chia tay chào tôi bẽn lẽn. Không hiểu sao hình ảnh của cô bé ngày xưa hay
khóc và cô gái, một nữ sinh có nước da trắng hiền dịu bây giờ cứ hiện lên trong
tôi thật gần gũi như là hai người đã có cảm tình gì đó với nhau từ lâu rồi.
Những ngày tiếp theo, tôi thường sang chơi
chuyện trò với cô gái khâu nón. Ngọc là tuýt người nhút nhát kiệm lời. Hầu như
chỉ toàn tôi chủ động hỏi chuyện, kể chuyện là chính. Tôi hay kể về những ngày
xưa còn bé, tôi thường hay đến nhà chơi thế nào.
Rồi kể
lại, đúng ra là ôn lại những năm tháng sau này, lớp tuổi chúng tôi lớn lên
trong tiếng kẻng, tiếng còi báo động. Tiếng máy bay Mỹ gầm thét, tiếng bom tiếng
đạn rầm trời. Các gia đình phải sơ tán về các miền quê. Chúng tôi cũng phải
theo gia đình về sinh sống tại các vùng quê. Thật đói khổ. Suốt ngày phải đội
trên đầu chiến mũ bện bằng rơm để chống mảnh đạn, chống bom bi sát thương. Thái
Bình hồi đó tại xã Thụy Dân, Huyện Thái Thuy, Đã bị máy bay Mỹ ném bom trúng lớp
học. Cả cô giáo, cả mấy chục em học sinh đều bị chết. Rồi có những gia đình
đang ngủ bị bom Mỹ rơi trúng nhà. Cả gia đình bị xóa sổ. Thời đó mọi người còn
nói đùa về sự chết chóc hy sinh là bị: “Mỹ cắt hộ khẩu hộ tịch”.
Rồi
chúng tôi đi học lớn lên ở những vùng sơ tán đó. Đến những năm 1968 lác đác có
những đứa bạn đã nhập ngũ đi bộ đội, ra chiến trường. Cả nước đâu đâu cũng hực
hực khí thế tòng quân ra trận đánh Mỹ. Rất nhiều người chưa đủ tuổi cũng viết
đơn xin được nhập ngũ. Thậm chí nhiều người đã viết đơn bằng máu, ký tên bằng
máu của chính mình. Thể hiện lòng căm thù giặc Mỹ và thể hiện sự hăng hái ra trận
đánh Mỹ, giải phóng Miền Nam. Thái anh của Ngọc với vóc người cao to hơn các bạn
cùng trang lứa, cũng viết đơn tình nguyện đi bộ đội. Khi đó Thái cũng mới có 16
tuổi. Trong thế hệ của chúng tôi, Thái là người tòng quân, nhập ngũ sớm nhất.
Hầu
như Ngọc không bao giờ chủ động hỏi chuyện, mà chỉ khi tôi hỏi gì thì Ngọc mới
trả lời. Thi thoảng lắm mới chủ động hỏi tôi một vấn đề gì đó. Sau vài lần đến
chơi tình cảm hai đứa tôi đã thấy thật gần gũi. Trong tôi thì vẫn song hành hai
luồng tình cảm, vừa là yêu và vẫn vừa là thấy mình là anh của Ngọc. Gia đình Ngọc
và mọi người thì rất quý trọng tôi. Riêng mấy cô bạn thân cùng học với Ngọc thì
có ý chê tôi là “già”. Cùng học với Ngọc nhưng Ngọc hơn các bạn 2 tuổi. Ngọc đã
20 tuổi còn các cô bạn học mới có 18 tuổi. Họ có ý đó cũng là điều đương nhiên.
Song trong tình cảm đang nẩy nở giữa tôi và Ngọc, tôi cảm thấy thật tự tin vào
mình.
Khi
tình cảm giữa tôi và Ngọc có vẻ tương đối rõ nét. Mẹ tôi có hỏi tôi về quan hệ
đó. Tôi nói với Mẹ là: Con đến với Ngọc, yêu Ngọc cũng thật tự nhiên. Mẹ tôi có
ý lo là với một cô gái xinh xắn như vậy, còn quá trẻ, rồi lại đi Đại học. Rồi lại
đi thoát ly, liệu có giữ được tình cảm tình yêu với tôi để đến với hôn nhân. Trong
khi tôi sẽ lại ra trận. Sẽ lại tiếp đời binh nghiệp, với súng, với đạn, với
sình lầy nước đọng ở miền Cam Pót xa xôi? Ý mẹ tôi là muốn tôi có thể yêu ai, cưới
ngay ai, đang là giáo viên, là công chức. Hay đang là người có công việc ổn định.
Tôi thật cảm động. Tôi hiểu lòng Mẹ tôi. Tôi nói với Mẹ: Chắc con không yêu ai.
Con gặp Ngọc, đã quý mến Ngọc, yêu Ngọc. Ngọc là con nhà có truyền thống gia giáo.
Ngọc rất ngoan và hiền lành. Nếu sau này thành vợ thành chồng, con đi xa, con
tin Ngọc sẽ là con dâu tốt, người vợ tốt. Con sợ nhất là những chuyện nàng dâu,
mẹ chồng bất hòa như nhiều gia đình khác. Tôi nói thêm: Mẹ ủng hộ con. Nếu Ngọc
đi Đại học, Ngọc không yêu con nữa thì sau này con về, Mẹ nói con lấy bất cứ ai
làm vợ thì con sẽ lấy ngay. Mẹ tôi không nói gì thêm. Bà chỉ nhìn tôi với những
tình cảm bao dung thượng cao của người mẹ, với người con ngoan, niềm tự hào của
Mẹ, của gia đình.
Nhận xét
Đăng nhận xét