178. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam

 

Anh cũng rất quý mến em cùng mọi người. Nhưng anh rất buồn, rất bực và bất lực, khi mà anh không thể làm được điều gì khác. Ngoài sự trân trọng tình cảm của em, cũng như là trân trọng tình cảm của mọi người trong đội công tác. Em thấy đấy, Quân đội VN rất nghiêm khắc trong các quy định quan hệ với dân. Các anh bị cấm đoán rất nhiều thứ. Nhất là các anh là Cán bộ, là Sỹ quan, là Đảng viên, thì lại còn có các quy định khắt khe hơn nữa. Anh không thể được phép yêu hay lấy người CPC làm vợ, vì nhiều lý do chính trị. Em thấy cái vụ anh Phạm Anh Xướng đấy. Nếu ở VN, thì có gì nặng nề đâu, hoặc là người CPC với nhau cũng vậy. Còn anh Xướng đã bị xử bắn đấy. Em thấy kỷ luật của Quân đội VN có nghiêm khắc không?

Anh biết em quý mến và yêu thương anh. Anh không được phép đối lại, không được phép chấp nhận tình yêu, tình cảm đó. Nếu đơn vị mà biết được anh em mình nẩy nở tình cảm với nhau thì anh sẽ bị kỷ luật. Mà kỷ luật nặng. Anh sẽ phải bị điều xuống các đơn vị xa, trong rừng Tà Xanh, Săm Lốp ngay. Chính vì thế, mà anh xin lỗi em. Hôm trước, chính anh là người đã nói anh Hùng sang kể với em là anh đã lấy vợ ở PnomPênh là vì thế. Anh sai. Anh đã làm cho em buồn lòng, làm em ốm. Nhưng hôm nay, anh phải nói chuyện với em, nói hết với em, để em hiểu thêm về anh, hiểu thêm về Quân tình nguyện VN. Để em đừng hy vọng gì vào anh.

Nhị bất ngờ khi tôi đặt vấn đề này. Nhị nhìn tôi đăm đăm. Rồi Nhị khóc, đầu tiên là hai hàng nước mắt ứa ra lăn dài xuống hai gò má. Rồi Nhị gục mặt xuống hai gối, khóc hu hu thành tiếng trong sự kìm nén. Tôi ngồi yên để Nhị khóc. Lúc sau tôi nói nhẹ: Nín đi em, đừng khóc nữa. Anh vẫn quý mến em, vẫn trân trọng em như những ngày qua mà. Chỉ có điều anh phải nói ra để em không hy vọng về anh. Anh thấy tình hình công việc ở đây đã tương đối ổn. Em và chị The đã muốn về quê chưa? Nhị vẫn khóc, người rung lên. Tôi cũng không biết an ủi Nhị Thế nào được nữa. Tôi ngửa mặt nhìn Trời. Trời trưa nắng to. Dưới gốc me già lưa thưa lá, có những quả chín khô còn sót lại dính đeo trên cây lúc lắc qua lại tạo lên tiếng kêu như tiếng nhạc buồn. Khi gió thổi, một vài cái lá me rơi lả tả, bay đậu nhẹ như trang trí lên tóc, lên vai Nhị. Những bóng nắng xiên qua các kẽ lá, nhẩy nhót đung đưa, dung đưa. Phải chăng tất cả đang chế diễu tôi. Chế diễu sự hèn nhát của người trai đang nguy biện, đang chạy trốn tình cảm, tình yêu của tạo hóa. Của người con gái, của người phụ nữ đang muốn dâng tặng cho mình. Tôi định quàng tay ôm vai dỗ Nhị. Nhưng như phản xạ tự vệ, tôi ngừng tay lại. Rồi đảo mắt nhìn chung quang như là xem có ai đang theo dõi. Tôi thấy tôi thật bất lực, thật hèn. Tôi cũng phải cố gắng, rất cố gắng để ngăn không cho nước mắt chẩy ra.

Định tâm lại, tôi nói tiếp: Anh được biết Sư đoàn tăng cường cho Trung đoàn thêm phiên dịch đã được đào tạo. Nếu em thấy cần phải về quê, hay về PhnomPênh sống. Hoặc em về chỗ em trai ở bên Châu Đốc, An Giang, Việt Nam. Thì anh sẽ tạo điều kiện giúp em.

 Tôi biết Nhị đau khổ. Nhị tưởng tôi gọi ra nói chuyện riêng vui. Nào ngờ đâu lại là vậy. Lúc sau, Nhị ngẩng đầu lên, lấy hai tay lau nước mắt trông thật tội. Hai mắt Nhị đỏ hoe, Nhị nói: Anh Phú cho em về quê.

Tôi đưa cả hai tay nắm tay Nhị, tôi nói: Anh cảm ơn em! Em đừng trách gì anh. Anh rất quý mến em. Anh biết nói ra như thế thật sự thực phũ phàng với em. Chuyện này sẽ làm em buồn, em khổ. Nhưng anh bắt buộc phải nói. Em thật thông cảm cho anh. Thoáng thấy cô The tôi vời lại. Cô The nói sao lại khóc thế. Tôi nói qua cho cô The hiểu rồi nói: Hai chị em nếu muốn về quê, tôi sẽ báo cáo Trung đoàn. Nếu Trung đoàn đồng ý, thì khi nào có xe về VN tôi sẽ nói cho hai chị em đi cùng.

Cô The tần ngần một tý rồi nói: Vậy cũng được. Nếu có điều kiện thì anh cho hai chị em về Phnompenh đi thôi. Em cũng nhớ nhà lắm rồi. Quay sang Nhị, cô The nói: Thôi Nhị đừng khóc nữa, anh Phú nói đúng đấy. Các anh ấy còn phải chiến đấu, các anh ấy không được yêu, không được lấy phụ nữ CPC đâu. Đừng làm anh ấy khó xử nữa. Anh Phú cũng khổ lắm đấy. Quay sang tôi cô The nói: Anh Phú yên tâm đi, để em sẽ nói thêm cho Nhị hiểu. Chúng em cũng muốn về quê thật đấy.

Tôi nói hai chị em đi về đi. Chắc chỉ hai ngày nữa là tôi xuất viện. Nhìn hai chị em dìu nhau liêu siêu đi về trên bờ ruộng, hai bên ngập nước, lòng tôi nặng trĩu trống trải. Tôi cũng bước về chỗ nằm. Lên cầu thang, tôi đổ ập người xuống chiếu. Cái chiếu gấp được 3 khúc mà người lính Hải quân kỷ niệm hôm đi tầu. Mấy người bạn cùng phòng hỏi anh Phú có chuyện gì không vui à? Tôi cũng không buồn trả lời. Qủa thật là tôi thương, rất thương Nhị. Thương như người anh trai đối với người em gái, pha thêm chút cảm tình, cảm mến. Đây lại là người con gái bên nước Bạn gốc Việt. Cái xứ sở này ghê sơ thật. Có lẽ tôi phải khuyên Nhị về sống ở VN cho an lành.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam