94. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Trong
cánh “bằng vai phải lứa” tụi tôi với nhau thì đ/c Dần thuộc loại “lý lắc” nhất...
Chờ lúc anh tư Be “chủ quan” không để ý nên đồng chí Dần đã “lén” mở cái bồng
và đổ hết đồ đạc ra, mở cả cái thùng luộc và cái cặp da nữa. Đ/c Dần vội la
toáng lên: “ôi của chìm…của nổi… sao mà nhiều thế”…. Đồ đạc nhà binh do hậu cần
cấp phát thì ít… còn đồ đạc loại “khơi khơi” thì nhiều…. Có cả quần áo của chị
em phụ nữ mới “tuyệt vời” chứ. Anh Tư Be nổi quạu, cự nự lung tung… Anh Năm Thắng
không “nhịn” được cũng phải lên tiếng. “Cha! bỏ bớt đi cho con nhờ … đi đánh giặc
mà thồ “hàng” chẳng khác gì con lạc đà. Có ngày chạy không kịp bọn địch nó vớ
được chắc chắn tụi nó thiến…”. Thì ra trong lúc đánh đồn Gò Da, bọn địch bỏ chạy
hết, anh tư Be chỉ huy bộ đội vào thu chiến lợi phẩm và không bỏ sót bất cứ một
thứ gì… Cũng nhờ “vụ lộ hàng” lần ấy mà sau này gặp lại anh Tư Be tôi nhìn thấy
“cái bồng của anh đã nhỏ đi rất nhiều”. Giờ ngồi nhớ lại mới thấy thương đồng đội
tôi quá đỗi!
Sáng
ngày 1/8/1974, tôi và anh năm Thắng thật bất ngờ và vui mừng không sao tả siết,
khi nhìn thấy chị Hai Nhị (Trương Thị Thắm) dẫn 2 cháu Phương và Tài đến tận
đơn vị thăm chúng tôi. Hỏi ra tụi tôi mới biết đơn vị của chị (an ninh khu)
đang đóng quân tại gần chùa Praynhiết, chỉ cách chúng tôi khoảng 4km. Chị tâm sự
với chúng tôi: “Nghe lời khuyên của tụi bay và gia đình nên sau khi trung đoàn
207 chuyển quân chị quyết định trở về đơn vị cũ nơi mà ngày xưa anh và chị công
tác gặp nhau. Khi anh hi sinh, một mình chị nuôi 2 đứa con còn quá nhỏ mà lại
không muốn làm phiền lụy cho đơn vị nên chị xin tạm nghỉ về gia đình “tá túc”
nuôi con, bây giờ các con của chị đã lớn. Với lại chị nghĩ chắc chắn chiến
tranh sắp kết thúc rồi mình phải có mặt trong trận đánh cuối cùng chứ...”.
Nghe
chị tâm sự, nhìn khuôn mặt của chị buồn buồn nhưng rất đẹp. Chị mặc bộ quần áo
bà ba đen và cái nút thứ 2 trên ngực cài một miếng vải trắng (chị vẫn để tang
chồng).
Tôi và anh năm Thắng “khen” chị giỏi. Đúng là cánh an ninh nhạy thật. Chúng tôi cũng chỉ mới được phổ biến sơ sơ chuẩn bị “xuống đường” vậy mà chị cũng đã biết… “mày mò” tìm kiếm thăm đơn vị (đại đội thông tin trung đoàn 207) bởi chị đã coi tất cả những anh em trong đơn vị như những đứa em ruột thịt… Bữa cơm hôm đó bộ phận nuôi quân rất chu đáo có cả thịt gà và cá lóc (cá chuối, cá quả) hấp lá bầu, thịt heo xào mặn... Giữa chiến tranh, mất còn trong gang tấc, nhìn chị và 2 cháu ăn cơm cùng với bộ phận C bộ, chúng tôi thấy “ấm cúng” hẳn lên, cũng lại ngậm ngùi thương chị và 2 cháu vô cùng…”(Hiện giờ chị đã nghỉ hưu và đang sinh sống tại Sa Đéc, thỉnh thoảng gặp dịp tôi vẫn ghé thăm chị).
Nhận xét
Đăng nhận xét