79. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Tại
nhà ban chỉ huy đại đội Thông tin (C20) ở hậu cứ, tôi và đ/c Nói cùng với quân
số ở lại, trong lòng đều cảm thấy rạo rực, nôn nao, vì trung đoàn 207 sắp trở về
Đất Mẹ và chúng tôi cũng sắp sửa được tiếp bước. Khó ai có thể diễn tả đầy đủ
và hết nhẽ những cảm xúc trong chúng tôi ngày ấy, khi chiến đấu triền miên trên
đất bạn CPC, chỉ một tiếng Việt nhẹ nhàng thân thương, bất kể ở địa phương nào,
cũng đủ gợi nhớ quê hương khôn xiết, huống chi lần này được lệnh “về hẳn”…
Đ/c Nói cho liên lạc thông báo xuống
các bộ phận còn lại chuẩn bị sẵn sàng hành quân tiếp theo bộ phận phía trước. Nếu
đúng như hợp đồng thì chỉ đêm sau là chúng tôi lại được tiếp tục cùng theo chân
bộ phận phía trước đi làm nhiệm vụ. Được về chiến trường chính, “quê mẹ”, ai
cũng bừng bừng khí thế phấn khởi… Đêm hôm đó, 2/10/1973, tôi và đ/c Nói thức
sáng đêm bên anh em đài 15w. Các đ/c báo vụ cứ 2 giờ lại phải thay ca vào vị
trí mang cáp tai và bàn tay không rời manip. Những tín hiệu: “tích tích tè tè”
được liên tục nhận đến rồi lại chuyển đi. Để đủ nguồn điện cho máy 15w hoạt động
thì một đ/c có sức khỏe phải ngồi quay cái máy Garuno nặng mấy chục kg liên tục
không được ngưng tay. Do vậy dù có sức khỏe đến đâu cũng chỉ chịu đựng khoảng
1h là phải nhường lại cho người khác. Vậy nên biên chế cho đài 15w cả chục người
mà chẳng “thấm tháp” gì. Công việc là vậy mà nhiều người có chịu hiểu cho đâu.
Anh em chúng tôi nhiều lúc chỉ còn biết than thở với nhau. Thật đúng là “thối
tai, chai đít, công ít, tội nhiều”, nhiệm vụ cứ âm thầm lặng lẽ, chiến công chẳng
ai biết tới, nhưng khi có sơ suất thì “tội” nó “phơi bày” ra ngay.
Cùng một lúc phải liên lạc vượt cấp
với quân khu, bộ chỉ huy chiến dịch, và bây giờ
với sở chỉ huy tiền phương của Trung đoàn, nên anh em chúng tôi mệt rã rời,
nhưng không ai bảo ai, tất cả đều ngong ngóng về phía đội hình hành quân thứ nhất
của Trung đoàn.
Bỗng nhiên đài 7w của anh Năm Thắng
mất liên lạc. Suốt đêm hôm đó và cả ngày hôm sau 3/10/1973, đài 7w không có tín
hiệu và mất liên lạc hoàn toàn. Ruột gan tôi rối bời và linh cảm chiến trường
cho tôi biết đồng đội đang gặp hiểm nguy. Tôi lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, anh
Tư Dẫu và anh Tư Công cũng không kém gì tôi, trên gương mặt các anh hằn rõ sự
căng thẳng và một nỗi lo lắng của những người chỉ huy cho đồng đội đang ở phía
trước…Anh em chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng cồn cào như xát muối.
Tiếp ngày 4/10 rồi ngày 5/10/1973
đài 7w vẫn cứ “lặng thinh”. Máy PRC10 đem theo dự phòng cũng không phát sóng (bộ
phận 2 chúng tôi vẫn chưa có lệnh hành quân).
6h sáng ngày 7/10/1973, thật bất ngờ và tôi thật sự không thể tin vào mắt mình: Anh Năm Thắng và đ/c Cát cùng đoàn quân đi trước lại quay trở về tới đơn vị. Nhìn anh em quần áo tả tơi, mặt mày hốc hác tôi hình dung ra được những gì đã xảy ra…
Nhận xét
Đăng nhận xét