80. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Phải 2
ngày sau, 9/10/1973, chờ cho anh Năm Thắng đã lấy lại sức và khỏe hẳn, chúng
tôi mới được anh Năm kể lại câu chuyện xảy
ra mấy ngày trước. Bởi nơi xảy ra chiến sự là vùng đất Kiến Tường cũ và là Long
An ngày nay, nơi chôn nhau, cắt rốn của anh năm Thắng nên những chi tiết, sự kiện
và diễn biến trận đánh anh nhớ chính xác hầu như là tuyệt đối. Qua câu chuyện của
anh Năm Thắng, từng thời khắc lần lượt hiện ra:
Đúng 7 giờ tối ngày 2/10/1973, toàn
bộ cánh quân thứ nhất của Trung đoàn được lệnh hành quân. Xuất phát từ khu Mỏ Vẹt
biên giới Việt nam - Campuchia. Các trinh sát của quân khu đã rải quân bám địch
từ trước và chốt ở các vị trí cần thiết để phối hợp với trinh sát Tỉnh Kiến Tường
làm nhiệm vụ dẫn đường. Đi đầu là tiểu đoàn 1, rồi tới các đơn vị còn lại, sở
chỉ huy Trung đoàn hành quân sau cùng. Đội hình thành một hàng dọc và khoảng 8h
tối thì tới biên giới. Con kênh biên giới ngăn cách 2 vùng đất tuy nhỏ nhưng rất
sâu vì lúc này đang là cao điểm mùa nước. Bộ đội ta được gần chục chiếc xuồng, mỗi
xuồng có sức chở khoảng 10 người do lực lượng giao liên giúp đỡ vượt kênh. Sau
đó tất cả hành quân bộ vượt cánh đồng nhắm thẳng hướng vùng 6 Kiến Tường. Bộ
đôi ta được trang bị 1 cơ số đạn và một
ruột tượng gạo để đủ ăn trong 7 ngày.
Như một con trăn khổng lồ, lặng lẽ
trườn trên cánh đồng nước ngập mênh mông. Thường thường thì nước chỉ ngập ngang
đầu gối. Gặp phải đoạn trũng thì ngập tới bụng. Cánh đồng lúc này toàn là lúa “trời” (loại lúa mọc tự nhiên) nên đã
ngoi khỏi mặt nước khoảng 20 – 30 phân (loại lúa này nước tới đâu thì nó ngoi
theo tới đó).
Tiểu đoàn 1 đi đầu chủ yếu là lính
tân binh của trường đại học xây dựng Hà Nội mới bổ sung. Bộ đội chưa quen hành
quân vùng đồng nước nên tỏ ra uể oải và mau thấm mệt. Càng về khuya bộ đội ta
thêm đuối sức, tốc độ hành quân càng chậm. Cứ khoảng 1h lại phải dừng tạm nghỉ
vì đôi chân của các chiến sĩ ta đã mỏi tê
(muốn rã rời). Nghỉ có nghĩa là tạm dừng cho chân đỡ mỏi. Hai chân vẫn đứng
dưới nước có khi ngập sâu trong bùn đất. Ba lô, súng đạn, gạo vẫn đè nặng trên
vai. Nhiều đ/c chiến sĩ ta không chịu đựng nổi nên trở báng súng chống xuống đất
lấy mũi súng kê tạm ba lô để cho đôi vai khỏi bị tê buốt.
Tội nghiệp nhất là những bộ phận hỏa
lực, phải cõng những quả đạn, những nòng pháo, những thân súng nặng nề nhưng
đâu có dám quẳng xuống nước và đất bùn. Cánh anh Năm Thắng cũng chẳng thua kém
gì. Cứ 2 người một máy vô tuyến nặng mấy chục kg kèm theo một khẩu súng. Nặng nề
nhất vẫn là bộ phận 7w. Với lượng pin đem theo để có đủ nguồn điện phục vụ chiến
dịch, nếu lỡ để ướt thì kể như đi “toi”, mạch máu của trung đoàn coi như bị đứt.
Sau 8 – 9h đồng hồ hành quân liên tục, bộ đội ta hầu như kiệt sức, nhiều đ/c đã đổ bớt gạo nhưng súng đạn vẫn phải bảo quản tuyệt đối (thà nhịn đói chứ không thể để mất phương tiện chiến đấu).
Nhận xét
Đăng nhận xét