83. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Đúng
3h chiều ngày 3/10/1973, bọn lính sư đoàn 9, được mấy chục chiếc trực thăng
chuyên chở bất ngờ đổ quân cách trận địa tiểu đoàn 1 về hướng đông chỉ khoảng
800m. Chúng chia quân thành nhiều mũi, đột
kích vào hướng tiểu đoàn 1.
Trên
trời là máy bay trực thăng liên tục bắn phá, dưới đồng nước ngập mênh mông là
lũ bộ binh “bám đít” xe bọc thép triển khai hàng ngang trên lộ kiến bình – mộc
hóa. Địch có ưu thế hơn hẳn ta về quân số và hỏa lực, rocket, lựu đạn của máy
bay trực thăng vũ trang và những khẩu trọng liên 12 ly 7, đại liên M60, M79
trên những “con cua” sắt liên hoàn thay nhau xối vào nơi phòng ngự của ta. Trận
địa tiểu đoàn 1 trải rộng gần 1km mịt mù lửa đạn.
3h30’, bọn địch đã vào sát trận địa
tiểu đoàn 1 chỉ còn cách độ 300m. Hỏa lực B41 của ta được lệnh khai hỏa.
Vì phải đứng chân dưới nước “tác xạ”
nên rất khó khăn và nguy hiểm cho các xạ thủ B41. Nhưng những quả đạn “chống
tăng” vẫn xé không khí từ những “đám Tràm” lao ra nổ tung ngay giữa đội
hình bộ binh địch, nhiều tốp lính bộ
binh địch gục ngã… Và ngay sau đó hỏa lực 12 ly 7, đại liên M60, M79 , đạn
rocket từ bọn trực thăng lại ầm ầm bắn phá trận địa tiểu đoàn 1. Rất nhiều chiến
sĩ ta trúng đạn hi sinh.
4h30, một công điện “khẩn cấp” từ sở
chỉ huy tiền phương của trung đoàn xuống tiểu đoàn 1: “Bằng mọi giá phải giữ vững
trận địa…”. Hỏa lực của trung đoàn không thể chi viện được: cối 82, DKZ75, 12
ly 8 của trung đoàn và tiểu đoàn 1 vẫn “không có đất làm ăn”(vì địa hình trên
cánh đồng nước không thể đặt các loại hỏa lực) và nhiều nơi cũng đang bị máy
bay địch bắn phá: sở chỉ huy tiền phương của Trung đoàn, trận địa tiểu đoàn 3
cũng bị máy bay địch “thăm hỏi”.
5h kém 15, một công điện từ ban chỉ
huy tiểu đoàn 1 báo về, bộ đội ta vẫn giữ vững trận địa nhưng đã có rất nhiều
thương vong. Lũ xe bọc thép M113 bị hỏa lực B41 và B40 của ta chống trả nên
cũng không dám liều lĩnh xông vào mà chỉ ở tít ngoài xa vãi đạn. Bọn bộ binh địch
cũng chẳng dám “xáp vô” vì chúng biết rất rõ những tay súng AK rất “điêu luyện”
của các chiến sĩ E207.
Khoảng 5h lại 1 công điện từ tiểu
đoàn 1 báo về: “Quân địch đã giảm cường độ bắn phá. Tuy nhiên bộ đội ta sức lực
hầu như đã kiệt quệ…”
Các chiến sĩ phần lớn là những sinh
viên khóa 18 của trường Đại học Xây dựng Hà Nội mới được bổ sung cho tiểu đoàn
1 cách đó mấy ngày, do không có kinh nghiệm chiến trường nên đã hi sinh gần hết,
số còn sống sót thì thân hình “xơ xác” qua một đêm, một ngày bụng đói lại phải
ngâm mình dưới nước. Nhiều đồng chí người run bần bật, da dẻ tím tái, mặt mũi
nhợt nhạt nhưng đôi tay vẫn nắm chắc khẩu súng đang cùng đồng đội nhả đạn vào
lũ quân thù khát máu.
5h30, trời đã xẩm tối. Thời gian đã dần dần có lợi cho ta và lũ xe bọc thép cùng bộ binh địch đã lui quân.
Nhận xét
Đăng nhận xét