76. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Trận tập
kích đêm 21/8/1973 trung đoàn 207 phối hợp với 1 trung đoàn của sư 5 đã tiêu diệt
và làm tan rã 2 tiểu đoàn thuộc sư đoàn 9 quân Ngụy Sài Gòn, bắt nhiều tù binh,
thu nhiều vũ khí quân trang quân dụng.
Trong
số chiến lợi phẩm thu được, thật bất ngờ chúng tôi bắt gặp một chiếc xẻng (do Mỹ
sản xuất), trên cán có khắc tên: Nguyễn Văn Thảo - tiểu đoàn 1 - e 207. Đ/c Thảo
đã hi sinh trong trận đánh bi tráng 31/10/1972 tại cù lao Long Khánh, Long Thuận
và chiếc xẻng này rơi vào tay địch. Qua gần 1 năm theo một tên lính nào đó thuộc
sư đoàn 9 quân ngụy Sài Gòn bây giờ lại quay về với cán bộ chiến sĩ Trung đoàn
207. Có lẽ linh hồn Anh linh thiêng đã bắt tên lính đó phải mang theo cây xẻng
để trả về cho đồng đội của Anh!
“Mối thù trước đây coi như ta đã rửa xong…”
“Chúng muốn đốt ta thành tro bụi
Ta hoá vàng nhân phẩm, lương tâm
Chúng muốn ta bán mình ô nhục
Ta làm sen thơm ngát giữa đầm.” (Tố Hữu – Việt Nam Máu và Hoa)
Sau trận
đánh ở Tà Nu bọn sư đoàn 9 quân Ngụy Sài Gòn đã co về bên kia biên giới. Trung
đoàn bộ 207 vẫn đứng chân tại địa bàn cũ để kịp thời chỉ huy các đơn vị tiếp tục
đánh địch ở tất cả các hướng, làm tiêu hao sinh lực địch nhằm giữ vững vùng giải
phóng của ta và bạn dọc biên giới Việt Nam – Cam Pu Chia.
Thời
gian này vùng giải phóng trên đất bạn lương thực và thực phẩm rất dồi dào. Nhân
dân CămpuChia (CPC) vừa sản xuất trồng lúa, vừa chăn nuôi heo, bò, gà, vịt…
Nhưng ngược lại những mặt hàng tiêu dùng lại khan hiếm (nhất là vải vóc). Do vậy
các đơn vị bộ đội của ta thường cử người xuống tận sông Sở Thượng mua hàng (phần
nhiều là vải nilon dầu) đem về đổi cho nhân dân CPC để lấy lương thực và thực
phẩm.
Bọn phản động CPC mà sau này chính
là tụi Pôn pốt đã len lỏi vào hàng ngũ chính quyền của bạn và quân đội giải
phóng CPC nên thường gây những khó khăn cho ta. Họ tổ chức các trạm chốt canh
gác ở khắp mọi nơi, các phum sóc và tuyến lộ giao thông. Gặp bộ đội ta đi lẻ là
“làm khó” có khi còn bất ngờ nổ súng gây thương vong cho bộ đội ta.
Về phía ta, bộ đội được học tập, quán triệt tinh thần “kiên trì, nhẫn nại” không được nổ súng “trả thù”. Thường khi có sự việc xảy ra “nghiêm trọng” ta chỉ cử đoàn cán bộ đến gặp họ để khuyên giải, thuyết phục, mặt khác, tiếp tục cho bộ đội ta học tập nâng cao ý thức cảnh giác, cố gắng không để cho những hành động “đáng tiếc” của họ gây ra ngày thêm phức tạp.
Nhận xét
Đăng nhận xét