95. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Đúng
5h chiều ngày hôm đó, tôi và anh Năm Thắng cùng 2 đ/c liên lạc tiễn chị và 2
cháu về tới tận đơn vị (gần chùa Pray Nhiết), cháu Phương đã lớn, cháu Tài còn
nhỏ nên đi bộ mỏi chân, chốc chốc anh Năm Thắng lại cõng cháu Tài trên lưng, cảnh
vật thanh bình như trên quê nhà không còn khói súng….
Ngày
2/8/1974, cơ quan trung đoàn bộ và các đơn vị trực thuộc được lệnh hành quân.
Vì đã có ý thức từ trước nên chúng tôi dọn dẹp rất chu đáo. Quân tư trang thì rất
gọn nhẹ, vũ khí, đạn dược, máy móc lại được bổ sung (Mấy cái máy PRC25 cũ ọp ẹp
chúng tôi cho ra rìa hết và thay thế bằng những loại máy mới) Nhờ sự chi viện của
thông tin sư đoàn và quân khu.
Khoảng
8h tối chúng tôi đã có mặt tại kinh 28 (gần khu vực Tà Nu) và cứ từ 8 – 10 đ/c
được xuống 1 chiếc xuồng tam bản (loại xuồng ba lá lớn) có các đ/c giao liên phụ
trách. Trong đêm tối hành quân bằng xuồng, dọc theo bờ kênh và băng ngang cánh
đồng nhiều đoạn vướng cỏ và lúa là tất cả phải nhảy xuống đẩy xuồng vượt qua…Đến
2h sáng, thì đoàn quân xuống hành quân bộ, đoàn quân được giao liên dẫn đường
len lỏi qua những đám tràm., qua những bờ ruộng tiến về phía trước... Khoảng 4h
sáng tôi gặp anh Bảy Việt có một đ/c y tá và một liên lạc mang ba lô dùm, anh cứ
đi cà nhắc, cà nhắc nhìn rất tội nghiệp, hỏi thăm đ/c y tá tôi mới biết anh bị
bệnh thấp khớp, 2 đầu gối sưng vù mà vẫn ráng hành quân xuống đường cùng đơn vị.
Sau 2
đêm hành quân chúng tôi đã vượt qua sông Vàm Cỏ rồi qua kinh Bùi, kinh Bích, kinh
Tè và đóng quân tại kênh Chuối cách bờ
bao Mỹ Hòa khoảng 4km (kênh rạch ở đây rất nhiều và chằng chịt).
Giữa
tháng 9 năm 1974, lúc này bộ đội ta đã được trang bị xuồng ba lá để làm phương
tiện đi lại (loại xuồng có sức chở từ 3 – 5 người. Đại đội thông tin chúng tôi
được trang bị tới gần 30 chiếc, cứ bình quân 3 người một chiếc.). Vậy là bộ đội
ta phải nhanh chóng học tập cách bơi, cầm lái, chống xuồng. Những ngày đầu chiếc
xuống nó giống như những con ngựa bất kham... cứ quay vòng vòng đâm vào bờ nọ lạng
qua bên kia, nhiều đ/c còn bị xuồng lật úp mình mẩy ướt nhẹp. Đã vậy ở đây
trong các kênh rạch và cả trong các đám tràm, nước trong vắt do bị nhiễm phèn, ở
độ sâu khoảng 2m là vẫn nhìn rất rõ tới tận đáy kênh hoặc các rễ tràm. Bộ đội
ta cứ quen thói sợ bị ướt quần lót, nên khi tập thường “khỏa thân toàn tập”… bất
ngờ mà gặp các chị em đi ngang qua là coi như “toi đời”... chả giấu giếm “gì”
được cả…
Sợ
nhất vẫn là cái nạn đi cầu (đi ỉa). Bởi xung quanh toàn ngập nước nên mỗi khi
“có nhu cầu” là phải chống xuồng xa vài trăm mét. Sau khi “bĩnh” ra… chỉ một thời
gian rất ngắn là các chú cá nào là cá rô, cá chốt, cá sặt… bu đến “làm vệ sinh”
ngay nên chẳng cần phải sợ làm ô nhiễm môi trường. Tuy nhiên, lính ta dễ gặp nạn
“ngã xuồng” như chơi….
Bữa đó tôi và đ/c Tốt (liên lạc của đại đội thông tin), hai anh em bơi xuồng cũng cách nơi đóng quân khá xa để làm cái công việc “cần thiết” ấy. hai anh em ngồi nghiêng qua một bên be xuồng, tay với nắm những bụi cỏ trồi lên trên mặt nước để giữ thăng bằng. Lính quýnh thế nào đ/c Tốt tuột tay ngã nhào xuống nước. Chiếc xuồng “chồng chành” nhưng may tôi vẫn gượng được không bị ngã và với tay nắm kéo đ/c Tốt lên. Tôi thật “ấn tượng” khi nhìn đ/c Tốt ướt như chuột lộị lóp ngóp leo lên được xuồng mà trên cổ vai đ/c khoác nguyên “một đoạn…” mà chính của đ/c vừa mới “bĩnh” ra. Tới bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn thấy ớn ớn, nổi cả da gà…
Nhận xét
Đăng nhận xét