98. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Tỉnh đội
Kiến Phong lúc đó là anh Bảy Phụng làm tỉnh đội trưởng và anh Năm Nhượng làm
chính ủy, đồn trú cách sở chỉ huy trung đoàn khoảng 3km, tỉnh ủy tỉnh Kiến
Phong ở gần Kinh Nhất. gần vườn chuối
307. Cánh anh Bảy Phụng và anh Năm Nhượng thường xuyên lui tới trung đoàn để
liên hệ công tác và bàn biện pháp phối hợp đánh địch, chống địch lấn chiếm vùng
giải phóng của ta. Vì vậy trung đoàn 207 và tỉnh đội Kiến Phong trở nên mật thiết
và khăng khít như “môi với răng”.
Nhờ mối
quan hệ đó, cánh thông tin của 2 đơn vị cũng thân nhau chẳng khác gì người nhà.
Lúc này anh Hai Trừ là chủ nhiệm thông tin của tỉnh đội và đ/c Ngọc cụm trưởng
đài 15W của tỉnh vẫn thường qua lại thăm hỏi và giao lưu với cánh tụi tôi. Anh
Hai Trừ còn mời chúng tôi về gia đình riêng ở kênh Sáng Phèn để thết đãi cơm và
nhậu lai rai nữa…
Trên
kênh Nước Mắm là nơi đóng quân của đoàn văn công tỉnh Kiến Phong, lúc này do
anh Thanh Tùng làm đội trưởng (anh Thanh Tùng sau này về làm phó chủ tịch UBND
tỉnh Đồng Tháp, hiện nay đã nghỉ hưu và đang sinh sống tại thành phố Cao Lãnh).
Đội văn công của tỉnh Kiến Phong khi ấy đã có khoảng gần 30 người cả nam lẫn nữ.
Ngoài những dụng cụ cần thiết phục vụ cho công tác chuyên môn (như đàn, trống, sáo…)
mỗi người chiến sĩ văn công còn được trang bị súng đạn để sẵn sàng đánh địch, vì
vậy, mỗi khi gặp, nhìn cánh “nghệ sỹ” còn “oai” hơn cả cánh lính tụi tôi (vai
đàn, vai súng).
Thời
gian này, các đơn vị bộ đội được thay phiên nhau đến xem chương trình văn nghệ
do đoàn văn công tỉnh Kiến Phong phục vụ tại kênh Sáng Phèn.(Một đơn vị mỗi lần
xem cũng chỉ được 1/3 quân số, còn lại thì sẵn sàng chiến đấu.)
8h tối
ngày 28/10/1974, bộ đội ta từ nhiều hướng trên những chiếc xuồng ba lá đã tập
trung về “Nhà hát” trên kênh Sáng Phèn vùng Đồng Tháp Mười nước ngập mênh mông.
Bộ đội được hướng dẫn đậu xuồng sát vào
nhau tạo thành đoàn khán giả mấy trăm người “chòng chành” trên những chiếc xuồng
bé nhỏ.
Sân khấu
của đoàn văn công cũng gồm hàng chục chiếc xuồng liên kết lại và trải một lớp
ván gỗ trên những be xuồng. Chỉ có 2 chiếc đèn Măng xông cung cấp ánh sáng (có
người trực sẵn nếu nghe tiếng máy bay địch là tắt đèn ngay).
Lần đầu
tiên chúng tôi được xem chương trình biểu diễn nghệ thuật trên vùng sông nước, các
ca sỹ, nghệ sỹ biểu diễn lắc lư trên “nhịp điệu” của dàn sân khấu: “nếu
không điêu luyện thì té lăn nhào, bổ ngửa là cái chắc”. Tôi ấn tượng nhất là điệu
múa bông sen do 8 cô gái biểu diễn được hầu hết khán giả vỗ tay tán thưởng. Thật
đúng là trên chiến trường Miền Nam các chị các em của đội quân tóc dài làm cái
gì cũng giỏi và luôn sát cánh cùng đội quân của Dân tộc suốt cuộc trường chinh
để làm nên thắng lợi vang dội năm châu, chấn động địa cầu.
Ngay đầu tiếp nối của kênh Nước Mắm với kênh Sáng Phèn là bộ phận dân y của tỉnh Kiến Phong gồm bác sỹ Cầm (bác sỹ Cầm sau này về làm giám đốc bệnh viện đa khoa tỉnh Đồng Tháp), bác sỹ Chi (sau này về làm giám đốc bệnh viện đa khoa tỉnh Bến Tre), dược sỹ cao cấp Kim Yên (sau này về làm giám đốc xí nghiệp dược Trung Ương tại Hà Nội). Cả 3 người đều tốt nghiệp Đại học y dược Hà Nội năm 1973 và được điều vào chiến trường bổ sung cho tỉnh Kiến Phong. Lúc đó vùng giải phóng nhân dân còn thưa thớt nên lực lượng dân y tỉnh kiến phong chủ yếu hỗ trợ quân y, cấp cứu cho thương bệnh binh. Ban chỉ huy đại đội thông tin chúng tôi rất thân với cánh dân y này. Chúng tôi thường xuyên qua lại thăm nhau, tổ chức những bữa tiệc nhẹ và lúc nào cũng dành một sự ưu ái số 1 cho Kim Yên “người nữ chiến sĩ khoa học trên chiến trường”.
Nhận xét
Đăng nhận xét