7. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Đội
hình lại như một mũi tên “đã bị tà” và ngắn đi rất nhiều rời khỏi trận địa. Biết
không thể trở về bằng đường cũ qua trảng trống nên chúng tôi phải cắt đường
vòng.
Anh Lộc lại dẫn đầu đoàn quân, kế đến
là 3 thương binh được các đồng chí còn khỏe thay nhau dìu cõng. Rồi tiếp đến
trung đội 1, trung đội 2, trung đội 3. Tôi và đ/c Bịch (liên lạc) đi sau chót
đoàn quân.
Mới rời khỏi trận địa chừng 500m thì
mấy loạt rocket của tụi máy bay lên thẳng phóng xuống gần sát đội hình.
Một tiếng “Ầm…” như là một phản ứng
“có điều kiện” tôi ngã nhào chúi đầu về phía trước. Sau lưng gần 3m đ/c Bịch
cũng ngã sấp theo. Một quả rocket phát quang một đám rừng le cách tôi không đầy
10m. Bị đất tung lên mù mịt, mảnh đạn bay vèo vèo cắt ngang những thân cây le
chỉ bằng ngón tay đổ nghiêng ngã trên mình 2 chúng tôi.
Tôi nghe từ phía trước tiếng anh Lộc
thét: “Tất cả đội hình nhanh chóng vượt qua tọa độ!”, vậy là phía trước bộ đội
chẳng còn hàng ngũ gì cả thoát khỏi vùng “tọa độ chết” của những chiếc trực
thăng quái ác.
Tôi cũng chồm dậy vượt lên. Đi được
khoảng 200m thì quay đầu lại không thấy đ/c Bịch bám theo. Linh tính cho tôi biết…
Tôi liền quay trở lại chỗ vừa rồi. Trên đầu 5 chiếc trực thăng “cá lẹp” cứ thay
nhau chúc đầu phóng rocket nổ tứ tung. Kết hợp những loạt đạn đại liên phầm phập
cắm xuống. Phải vất vả lắm mới tìm được đ/c Bịch đang nằm thiêm thiếp khẩu AK+
B40 đè nặng trên người, máu chảy đầm đìa lênh láng.
Một mảnh đạn làm gãy xương đùi.
Một mảnh phạt mất một phần mông bên
trái.
Tôi vội vã mở hộp thuốc cá nhân đem
theo bên mình được trang bị từ lúc đi B. (khi đi B vào chiến trường mỗi người đều
được trang bị hộp thuốc này. Loại hộp vuông bằng vải bạt dày, có quai để đeo
vào dây lưng, bên trong gồm có:
- 2 cuốn
băng cá nhân
- 4 miếng
gạc
- Một
lọ thuốc viên lọc nước
- Một
vỉ thuốc tăng lực
- Một
lọ thuốc vitamin tổng hợp
- 2 ống
ete để phòng độc
Nhờ có
ít kiến thức “cấp cứu cá nhân” tôi đặt gạc vào vết thương và băng lại rất kỹ. Vết
thương đùi chỉ còn ri rỉ máu. Khi tới vết thương mông mới khổ sở làm sao! Còn một
cuốn băng cá nhân thì vừa bé, vừa ngắn. Cái mông lại to đùng. Tôi bèn tháo ngay
chiếc khăn dù hoa quấn ngang mông đ/c Bịch
sau khi đã đặt gac. Vết thương bằng cái miệng cốc.
Băng
bó xong rồi tôi loay hoay chưa biết tính sao! Đ/c Bịch đã tỉnh nhìn tôi với đôi
mắt lim dim, giọng nói thều thào: “Anh Kiên ơi…đừng bỏ em…em còn bố mẹ già ở
quê…” Nước mắt tôi nhòa đi. Tôi nói như một lời thề: “Anh không bao giờ bỏ em
đâu… nếu chết thì 2 anh em mình cùng chết…” Lúc này không tài nào thông tin được
cho anh Lộc (vì lúc đó đâu có điện thoại di động như bây giờ). Hơn nữa, đội
hình phía trước đã rời xa, còn bị lũ máy bay đang truy đuổi bắn phá, chắc chắn
sẽ có thiệt hại.
Một mình, một đồng đội bị thương nặng,
cộng thêm 4 khẩu súng không biết xoay sở thế nào. Tôi quyết định tháo 2 khẩu
súng trên người đ/c Bịch và khẩu AK tôi đang mang của đồng đội, nhét đại vào một
cụm le rồi cố ý làm dấu trong trí nhớ, để có dịp quay trở lại, chỉ giữ khẩu K54
phòng thân rồi xốc đ/c Bịch lên lưng.
Nhận xét
Đăng nhận xét