11. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Thấy
cung cách và kiểu ăn mặc chúng tôi tạm an tâm. Hỏi ra mới biết các cô thuộc Tiểu
đoàn vận tải 72 cục hậu cần, đóng quân gần đó cũng đi: “cải thiện đời sống”. Một
cô trông chững chạc khiến chúng tôi phải gọi bằng “chị” nói như ra lệnh: “Các
anh theo tôi”. Giọng rặt Sài gòn Gia định nghe mới truyền cảm và thuyết phục
làm sao. Vậy là 7 người chúng tôi riu ríu đi theo. Một chiến sĩ của tôi vẫn cố
“ tha” theo con dọc mới hạ được.
Dò dẫm…
im lìm… (Y hệt như khi tiến nhập trận địa). Một mùi thơm , dầu con sóc, từ thân
hình các cô, các chị cứ phảng phất làm chúng tôi nhiều lúc cũng thấy “ngất
ngây”. Từ khi vào chiến trường lần đầu tiên mới cảm nhận được hương vị của những
người thiếu nữ tuổi xuân xanh phơi phới,
nên cả đám chúng tôi, từ chỉ huy đến chiến sĩ còn rất trẻ đều bối rối, ngượng
ngùng…xao xuyến…
Một ý
nghỉ vội thoáng qua: “Mong chiến tranh mau kết thúc…”.
Bổng
cô gái khoát tay cho chúng tôi ngồi thụp cả xuống. Phía trước mấy ngọn cây động
đậy, đung đưa và một bầy dọc đang chuyền cành tiến dần về hướng chúng tôi. Khẩu
súng AK của cô “chị” lấy thân cây làm bệ tỳ giương lên. Để chắc ăn “chị” quay đầu
dặn chúng tôi” “Các anh không được hô hoán gì đấy, và cứ ngồi im nghen”
Một tiếng
“đoành”, con dọc từ trên cành cây rớt đánh “phạch”. Chúng tôi khoái quá định la
lên nhưng chợt nhớ đến lời “chị” dặn nên chàng nào chàng nấy ngồi im re. Một
lát sau cũng một tiếng “đoành” lại một tiếng rớt đánh “phạch” ngay chổ đó, và
không đầy 30 phút hơn chục chú dọc đã nằm
xếp lớp ngay gần gốc cây.
Nhắm
đã đủ thịt cho cả tốp người. Cô gái hạ súng xuống, khoá chốt an toàn rồi bảo
chúng tôi đến lấy xác dọc. Nghe tiếng người, bầy dọc lại “ào ào” và một chút
xíu lại mất dạng. 14 con dọc cả thảy. “chị” bảo “các anh lấy 8 con đi, để lại tụi
em 6 con thôi”. Chúng tôi ái ngại từ chối: “Các cô đem về đi, chúng tôi săn đám
khác được mà”. “chị” xuống nước năn nỉ: “Không được đâu! Lũ này khôn lắm, nó bị
2 lần là đám khác tạt hết, các anh tính ngủ lại đêm sao!?”. 3 cô gái đi cùng
cũng van vỉ chêm theo: “làm ơn, các anh lấy đi cho tụi em vui” Tôi đọc được
trong ánh mắt các cô, ánh nhìn dịu dàng, thương cảm của những người chị, người
em, người đồng đội…
Một ý
nghĩ lại vụt lên trong tôi: “Giá như không có chiến tranh các chị, các em giờ
này cũng đang là những sinh viên của các trường Đại học Sài gòn. Một thành phố
nguy nga, tráng lệ. Chứ đâu phải lặn lội, khổ cực chẳng kém gì cánh nam giới tụi
này. Thương các chị, các em tự nhiên nước mắt tôi cứ muốn chảy .
Cuối
cùng chúng tôi cũng chỉ nhận đúng một nửa (7 con) vì chúng tôi đã có riêng một
con rồi mà. Một người khệ nệ 2 con. Chúng tôi vội vã trở về chỗ nấu cơm. Cơm đã
gần chín. Tôi quyết định vặt lông và nướng một con đãi đoàn lấy gạo. Còn lại mỗi
Trung đội 2 con, C bộ 1 con, rồi tất tả dẫn đoàn quân trở về đơn vị. Tối hôm đó
cả Đại đội được một bửa thịt rừng “phả phê”. Anh Đỉnh khen tôi là “giỏi”. Tôi
thuật lại chuyện gặp các cô gái anh mới giải thích. Các cô ấy có kinh nghiệm đấy.
Săn dọc là phải thật êm. Nghe tiếng súng nó chẳng hiểu gì, con trước bị rơi. Êm
một lúc con khác lại nhảy đến dòm xuống. Súng nổ lại rơi, và cứ như thế nếu
kiên nhẫn có thể hạ cả đàn dọc hàng trăm con. Còn để nó biết có người là cả đàn
bỏ chạy…
“À ra
là như thế…”
Nhận xét
Đăng nhận xét