172. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Quả
như dự đoán, 12h ngày 10/1/1979, trung
đoàn bộ trong đó có sở chỉ huy trung đoàn, lại vội vã hành quân. Lúc này, các
xe vận tải cơ giới, xe thiết giáp, xe kéo pháo đã tách ra khỏi đội hình của
trung đoàn. Trung đoàn 156 có nhiệm vụ hành quân đánh chiếm sân bay Kom Pông
Chi Năng. Đây là một sân bay quân sự mới được bọn Pôn Pốt mở rộng và nâng cấp.
Một số hạng mục công trình vẫn còn dang dở nên số lượng máy bay đậu tại đây
không nhiều. Mặc dù vậy bọn Pôn Pốt vẫn cho một lực lượng lớn đồn trú vòng
ngoài để bảo vệ sân bay. Chúng tôi hành quân theo đội hình hàng dọc. Lúc này
đơn vị trinh sát và các tiểu đoàn bộ binh đã áp sát rất gần sân bay. Thỉnh thoảng
vẫn nghe tiếng súng nổ đì đùng phía trước do đụng độ giữa bộ binh ta với quân địch.
Mỗi lần như vậy, sở chỉ huy trung đoàn lại tạm dừng chân để nắm bắt tình hình đồng
thời ra những mệnh lênh kịp thời. Cối 82,
DKZ75, 12ly8 được tăng cường trực tiếp cho các tiểu đoàn bộ binh để khi gặp địch
là kịp thời chi viện hỏa lực…
14h, trung
đoàn bộ chỉ còn cách sân bay khoảng 2, 5km. Những bức điện thông qua máy 2w vẫn
liên tục từ các tiểu đoàn bộ binh phía trước báo về… Lúc này chúng tôi đang dừng
chân tại một vạt rừng thưa (một loại cây không cao lắm đan xen trên cỏ…). Trên
trời không một gợn mây và nắng chiếu xuống như đổ lửa. Với sức nóng ghê gớm, nên
khi có lệnh dừng chân là chúng tôi nhanh chóng tìm bóng cây làm nơi trú ngụ.
Tôi và anh Thiệp cùng cậu liên lạc xông thẳng vào một lùm cây có tán cao và gặp
ngay mấy chiếc xe bò. 5, 6 con bò cũng được cột gần đó. Khi nhìn thấy chúng tôi,
nó hốt hoảng, ngơ ngác, rồi rống lên những tiếng ò…ò… Cậu liên lạc vội tháo khẩu
súng AK ra khỏi người lăm lăm trong tay lên đạn… Tôi và anh Thiệp cũng vội vàng
“moi” 2 khẩu súng ngắn… Chúng tôi tiến sâu mấy chục bước nữa thì gặp một tốp người dân (khoảng từ 4-5 gia đình
đang thu mình khúm núm trong lùm cây). Nhìn thấy chúng tôi, mấy người già tỏ ra
rất sợ sệt. Hai tay chắp lại xá xá. Tội nghiệp nhất khi thấy những cụ ông, cụ
bà đều đáng tuổi cha mẹ chúng tôi, quỳ mọp dưới đất …
Trong
đầu óc tôi bỗng lại bừng hiện những hình ảnh của năm 1970, khi tiến quân đánh bọn Lon Non, gặp bộ đội chúng tôi nhân dân CPC cứ nghĩ giống
như bọn lính Lon Non, để an toàn cho tính mạng của họ, nên họ cũng có những động
tác… y hệt… Và những người dân này ở một vùng đất cách xa thủ đô Phnom Pênh về
hướng biên giới Thái Lan.Có lẽ đây là lần đầu tiên họ gặp những người lính của
quân đội nhân dân Việt Nam.
Tôi vội
tra súng vào vỏ đến đỡ các cụ già rồi ra hiệu cho họ ngồi xuống. Câu đầu tiên
tôi nói bằng tiếng CPC: “Dương khơ nhôm coong tóp prochichuôn Việt Nam” (Chúng
tôi là quân đội nhân dân VIệt Nam). “Vay coong tóp PonPot” (Đánh quân Pôn Pôt).
“Pro chi chuôn Cam Pu Chia ot ay tê” (Nhân dân CPC không có sao đâu). Rồi tôi
tiếp tục hỏi …bằng tiếng CPC. Tôi đã biết được tốp người này nhà ở phum gần đường
số 5, mới chạy vào đây cách mấy tiếng đồng hồ. Mà theo lời tuyên truyền của
chính quyền Pôn Pốt: Gặp bộ đội Việt Nam họ sẽ bị “cap duon tùng o” (giết sạch)”.
Giống như bọn lính Pôn Pốt đã giết sạch nhân dân ta khi chúng tràn xuống lãnh
thổ Việt Nam. Những người dân này họ còn cho chúng tôi biết thêm: dân họ sợ chạy
đi đông lắm… vào tận trong rừng sâu. Mấy gia đình này có nhiều người già và trẻ
em bị ốm, cộng với mấy con bò kéo xe cũng đã già yếu không đi xa được nên đành
phải ở lại đây !
Nghe những lời tâm sự của những người dân hiền lành, chất phác, chân thực, chúng tôi thật đau lòng… Tôi giảng giải cho họ ít điều rồi khuyên họ trở về quê cũ làm ăn sinh sống (Tuy rằng với kiến thức “nói tiếng CPC ít ỏi” của tôi chẳng biết họ có hiểu hết không? Chỉ thấy trên miệng họ phát ra những tiếng pa…pa… giống như tiếng Việt Nam của mình dạ …dạ…)
Nhận xét
Đăng nhận xét