170. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Khoảng
20h, đoàn xe dừng lại. Các đơn vị trinh sát và bộ binh được lệnh lùng sục… Xa
xa vẫn có những tiếng súng nổ lẹt đẹt. Khả năng bộ phận đi đầu đã có chạm trán
với địch. Chúng tôi nhanh chóng xuống xe, tản ra 2 bên vệ đường. Các đ/c phục vụ
được trang bị AK đã lên đạn sẵn sàng chiến đấu. Gần 20 sĩ quan của Ban chính trị
mang toàn súng ngắn, cũng đã rút súng ra khỏi vỏ. Tôi kiểm tra lại vũ khí mang
theo bên mình. Một khẩu K54 với 3 băng đạn, mỗi băng 8 viên, trong đó 1 băng
đã nạp vào súng. “Giời ơi là giời!”, tôi
thầm nghĩ! Nếu lính Pôn Pốt mà ập đến
thì không biết phải chiến đấu bằng cách nào? Sờ vội lại túi cóc ở ba lô,
thấy còn 1 bọc đạn gói trong chiếc vớ (bít tất) đã cũ, có lẽ cũng phải gần trăm
viên… Do vậy tôi cũng tạm yên lòng! Nhưng có một điều làm tôi thực sự tin tưởng
là ở phía trước, phía sau, bên phải, bên trái, đều có những đơn vị xe tăng, thiết
giáp, bộ binh án ngữ. Nếu mà bọn lính Pôn Pốt tới được vị trí này thì chắc chắn
phải bước qua xác của những người lính đơn vị nêu trên!
22h, chúng
tôi lại lên xe tiếp tục hành tiến. Xe chạy rất chậm (chỉ gấp vài lần người đi bộ)
Khoảng 23h, anh Thiệp bảo tài xế cho xe dừng lại khi phát hiện một tốp lính ta
đang bu lại bên vệ đường. Khi xe dừng hẳn, tôi và anh nhanh chóng xuống xe, trời
tối mờ tuy không nhìn rõ mặt người nhưng tôi biết chắc chắn tốp lính này thuộc đơn vị trinh sát
của trung đoàn.
Khoảng
5 -6 đ/c chiến sĩ trinh sát đang túm tụm vây quanh một thứ gì đó. Tôi nghe “các
lính” bàn tán xôn xao, người bảo đây là vàng. người khác lại bảo đây là đồng,
cãi nhau chí chóe. Anh Thiệp bước lại, lấy 1 miếng đưa cho tôi. Bật đèn pin lên,
tôi nhìn rất rõ 2 chữ Kim Thanh (loại vàng này tôi rất rành, khi còn ở nhà đã
được mẹ cho xem. nó là loại vàng Đông Dương có từ rất lâu đời, 1 lá bằng 1 lượng.
Ước chừng “đống” vàng khoảng độ trên 2 ký do anh em trinh sát gom được). Không
cần biết xuất xứ từ đâu… Anh Thiệp dặn các đ/c trinh sát gói lại đem giao nộp
cho ban chỉ huy đại đội trinh sát.Chờ ý kiến của trung đoàn. (Lúc này đại đội
trinh sát do đ/c Bình quê Vĩnh Long đang làm chính trị viên trưởng).
Giải
quyết xong tình huống bất ngờ… tôi và anh Thiệp lại lên xe. Tốc độ của xe lúc
này chạy nhanh hơn vượt lên một đoạn khá xa. Ngồi trên xe tôi suy nghĩ: “Đúng
là lính mình tụi nó quá thật thà, đến ngay vàng – đồng cũng không phân biệt được
và số vàng kia chẳng bao lâu ban chỉ huy đại đội trinh sát sẽ phải đem giao nộp
đủ cho chính quyền làm tài sản kiến tạo lại đất nước CPC”. Nghĩ xong rồi lại
thương vô cùng những người lính của mình, khi chiến đấu thì dũng mánh phi thường,
mà trong đời thường thì quá đỗi hiền lành, bình dị và chất phác!
Khoảng 2h sáng ngày 9/1/1979, chúng tôi được lệnh dừng chân, hai bên là cánh đồng tương đối bằng phẳng có rất nhiều cây Thốt Nốt mọc thành từng cụm đan xen. Không phải đào công sự nên bộ đội ta đã trải tấm nilon ngay trên mặt ruộng rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ…bởi mọi người ai cũng đã thấm mệt…suốt thời gian qua, triền miên vừa đánh giặc, vừa hành tiến nên trong thời gian hành quân, chúng tôi không tài nào chợp mắt.
Nhận xét
Đăng nhận xét