168. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
17h, chúng
tôi dừng chân tại một khu phố gần khu Chợ Mới. Ở đây đa số nhà chỉ cao từ 2-3 tầng,
có cả 1 khu nhà cấp 4 giống như nhà kho đan xen… 19h, lính trinh sát báo về
phát hiện 1 kho thuốc của địch nằm cách vị trí đóng quân khoảng 300m. Ban chỉ
huy trung đoàn đã điều động bộ phận quân y đến thu chiến lợi phẩm để bổ sung
cho cơ số thuốc khi cần dùng đến. Một số chiến sĩ thuộc 3 cơ quan tham mưu, chính
trị, hậu cần cũng mò đến “tham quan”.
Sau đó tôi được các đ/c cho biết :
Phát
hiện ra kho thuốc chắc chắn đã có một đơn vị nào đó đến trước… nên cả một nhà
kho rộng tới hàng ngàn mét vuông chất đầy những thùng thuốc tây, thuốc tàu, dụng
cụ y tế… bị khui nằm la liệt ngổn ngang… Các đ/c quân y có kiến thức nên biết thuốc nào là thuốc tốt
dùng để chữa trị bệnh hoặc cấp cứu cho thương binh, họ chỉ thu lượm các loại
kháng sinh như Nycoxin, Peniciline… (những loại thuốc này rất đắt tiền và vào
thời kỳ đó quân đội ta vẫn còn thiếu thốn). Một đ/c chiến sĩ trong ban đã tặng
tôi 2 hộp thuốc bổ sâm và kể lại:
- Bọn
em vào “lục” chủ yếu để tìm thuốc bổ, đặc biệt là các hộp thuốc bổ sâm (loại hộp
bằng sắt hình chữ nhật trong đó có gần chục củ Hồng Sâm to bằng ngón tay)
Tôi dạm
hỏi:
- Hộp
thuốc này trên nhãn in toàn chữ Trung Quốc, bộ cậu đọc được chữ TQ hay sao?
- Dạ hồi
đi học em chỉ học tiếng Nga thôi ạ.
- Vậy
sao cậu biết nó là thuốc bổ?
- Dạ!
báo cáo thủ trưởng, em cứ nhìn thấy cái hộp nào có in hình củ sâm giống như
hình người, có rễ lòng thòng thì em biết ngay nó là thuốc bổ sâm ạ.
Tôi thầm
phục trí thông minh của cậu ta và yên tâm cất 2 hộp vào đáy balo, phòng khi sức
khỏe có vấn đề sẽ đem ra làm “bùa hộ mệnh”…Viết đến đây tôi lại bồi hồi nhớ lại,
vào thời kỳ cuối năm 1969, đầu năm 1970, khi còn hành quân trên rừng Trường
Sơn. “Loại” sỹ quan cấp úy 1 gạch - không sao (chuẩn úy) như tôi chỉ được phát
1 củ sâm khô to bằng ngón tay út. 1 gạch 3 sao (cán bộ cấp tiểu đoàn trở lên)
thì được 2 củ. Lúc đó, tụi tôi quý nó hơn vàng, khi nào quá mệt mới cắt một lát
thật mỏng “như tờ giấy” bỏ vào miệng…
Như vậy lúc 17 giờ ngày 7/1/1979, thành phố Phnom Pênh đã hoàn toàn được quân tình nguyện Việt Nam giải phóng gồm cánh quân số 3 (quân khu 9) và cánh quân số 6 (Quân đoàn 4), trong đó có trung đoàn 156 sư đoàn 339. Cơ quan đầu não của bọn Pôn Pốt và bọn cố vấn Trung Quốc đã kịp tẩu thoát vào rừng, một số chạy theo đường số 5 sang biên giới Thái Lan. Cũng vì lẽ đó cuộc chiến vẫn chưa dừng lại, đồng đội của chúng tôi vẫn tiếp tục đổ máu hi sinh sau này, khi thủ đô Phnom Pênh đã sạch bóng quân thù.
Nhận xét
Đăng nhận xét