146. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Ngay từ
đầu tháng 12/1978, bọn Pôn Pốt xua quân từ biên giới đánh sâu vào lãnh thổ Việt
Nam thuộc địa bàn huyện Hồng Ngự (và bây giờ là huyện Tân Hồng). Toàn tuyến
biên giới ở khu vực này cặp sông Sở Hạ, địch đã lấn sâu vào từ 5-7km. Nhân dân
đã phải đi sơ tán để lại ruộng vườn, nhà cửa bỏ hoang, nhiều điểm của xã Tân Hậu
Cơ, Tân Công Chí, Bình Phú, Dinh Bà đã bị quân địch chiếm đóng. Khu vực Đôn Phục
(bây giờ là thị trấn Sa Rài) đang bị uy hiếp nghiêm trọng.
Đảm
nhiệm chốt chặn và giữ đất ở khu vực này do trung đoàn 320 và tiểu đoàn
502 thuộc tỉnh đội Đồng Tháp. Quân Pôn Pốt
đã sử dụng toàn bộ sư đoàn 805 + gần 20 tiểu đoàn (tương đương với 2 sư đoàn), thực
hiện đánh chiếm khu vực này, chúng lấn chiếm tới đâu là xây dựng hệ thống công
sự phòng ngự tới đó, bên ngoài là bãi mìn, lựu đạn gài dày đặc, trung đoàn 320
và tiểu đoàn 502 đều đã nằm trong vòng
vây uy hiếp của địch.
Sư
đoàn 339 thành lập chưa đầy 1 tuổi với 1
lực lượng hùng hậu gồm 4 trung đoàn 8, 9, 10, 11 và 12 tiểu đoàn trực thuộc là
lực lượng dự bị cơ động…dùng cho những việc “đại sự”. Nhưng trước tình hình
trung đoàn 320 và tiểu đoàn 502 bị uy hiếp, quân khu đã nhanh chóng điều sư
đoàn có mặt kịp thời, nơi đang có chiến sự vô cùng ác liệt. Chúng tôi theo xe của
anh Ba Thu Sơn ra ngay Sở chỉ huy tiền phương của sư đoàn, lúc này đang đóng
cách thị xã Hồng Ngự khoảng 2 km và cặp theo kênh trung ương là trận địa pháo
130 ly, 122 ly của quân khu, 1 đơn vị xe tăng (gồm T54, M113). Gần tới đôn phục
là trận địa pháo 155, 105 của sư đoàn, tất cả đều đã hướng nòng về phía biên giới
và sẵn sàng nhả đạn vào các vị trí đóng quân của quân Pôn Pốt.
Ngày
13/12/1978, pháo binh ta được lệnh khai hỏa, chi viện cho các trung đoàn 8, 9, 10,
các phi vụ máy bay F5E và A37 cũng thay nhau dội bom xuống những nơi đóng quân
của quân Pôn Pốt. Mặc dù ta đã sử dụng hỏa lực rất mạnh… nhưng bọn xâm lược rất
lì lợm với bản chất của một quân đội hiếu chiến và được huấn luyện theo cách
đánh gần giống như quân đội ta nên chúng gây cho ta nhiều khó khăn và thương
vong…và để giành lại mỗi tấc đất đều phải đổi lại bằng xương, bằng máu của các chiến
sĩ. Liệt sỹ và thương binh cứ nườm nượp từ ngoài trận địa chuyển về phía sau.
Liệt sỹ thì được các đội dân công và thanh niên địa phương giúp mai táng.
Thương binh thì được bệnh xá sư đoàn phân tách ra, nặng thì chuyển về K120, K121,
nhẹ thì giữ lại điều trị tại trạm xá sư đoàn. Nhân dân và chính quyền địa
phương từ An Long cho tới huyện Hồng Ngự sẵn sàng giúp đỡ bộ đội khi có yêu cầu…
Đặc biệt là huyện ủy, chính quyền và các ban ngành huyện Hồng Ngự (lúc này một
số đã phải đi sơ tán) và họ biết rất rõ, nếu không có bộ đội của sư đoàn 339
đang ở phía trước thì nơi họ làm việc sẽ không còn đất cho họ đứng chân…
Với kinh nghiệm dày dặn đều đã trải qua những năm tháng đánh Mỹ của BCH sư đoàn (lúc này anh Dương Tử là sư đoàn trưởng, anh Bảy Gương là chính ủy, anh 2 Tý là phó chính ủy) chỉ sau 5 ngày sư đoàn đã đánh thiệt hại nặng lực lượng địch tại khu vực này buộc chúng phải co cụm về gần sát biên giới và trận đánh tại gò chùa diễn ra vô cùng ác liệt… bộ đội ta có nhiều thương vong…
Nhận xét
Đăng nhận xét