144. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Chúng
tôi tiếp quản một khu trại gia binh của sư đoàn 9 quân Ngụy Sài Gòn để lại, nhà
có vách xây lợp toàn bằng tol hoặc Fibro xi măng cũng đã bị ngập nước có chỗ tới
gần 1m. Bộ đội ta phải dùng gạch đá kê kích giường chõng lên vừa để làm chổ ngủ,
vừa để chứa đựng đồ đạc. Nhà này muốn đi qua nhà kia chỉ còn có cách săn quần lội
nước… Nhiều bộ phận sáng tạo đã bắc cầu khỉ nên đi trong nhà cứ phải cúi lom
khom (không cẩn thận là va đầu vào mái tol..) Sống trong cảnh “trên giường, dưới
nước”. Suốt ngày chỉ bó gối trong căn nhà thấp lè tè. Nên thời gian rãnh rỗi
chúng tôi làm cần câu cá, nhiều lúc ngồi ở trên giường mà câu được cá … mới tuyệt
làm sao….
Đến đầu tháng 11/1978, chúng tôi nhận
được tin: “sét đánh ngang tai”. Bộ quốc phòng và quân khu quyết định điều toàn
bộ lực lượng cán bộ của trung đoàn 1 (207)
đi bổ sung xây dựng nòng cốt cho các đơn vị trong toàn quân.
- Anh Mạnh (trung đoàn trưởng), anh Du, anh
Chương….được điều về quân khu 1.
- Anh Chính, anh Tố về trung đoàn 320.
- Anh Nghị, Hợp, Hà, Hùng, Định, Dịu, Soạn…về
đoàn 50 (sau này là đoàn 622)
- Anh Năm Thắng, Diệu, Cửu…về phòng thông tin
quân khu.
- Anh Lợi, Phạm Hậu…về phòng chính trị quân
khu.
- Anh Mạnh (khịt), Thanh… về tỉnh đội Đồng
Tháp.
- Anh Bảy Việt, Thái, Dần, Khoái, Vũ Nhụy… về
sư đoàn bộ sư 8.
- Tôi, đ/c Phan Xuân Thi, An Xuân Triển, Hồ
Minh Sanh, đ/c Liễu… về sư đoàn 339 (tuy nhiên việc điều động cán bộ không diễn
ra cùng một lúc mà chia thành nhiều đợt).
Tôi là người trong nhóm đầu tiên rời khỏi
trung đoàn. Cầm quyết định trong tay, làm bữa cơm thân mật với anh em thuộc cơ
quan tuyên huấn, ban chính trị tại Mộc Hóa. Chia tay với tôi, đ/c Thi và anh
Nghị đều ngậm ngùi, chẳng thể ngờ những người lính chiến chúng tôi, đã từng bao
năm gắn bó và sát cánh chiến đấu, giờ đây lại có phút giây tiễn biệt xao xuyến
như trong phim tình cảm… lòng lưu luyến…chẳng muốn rời xa nhau…
Tôi khoác ba lô rời trung đoàn thân yêu mà hai hàng nước mắt tuôn rơi…
Rời khỏi Trung đoàn 207 mà đời binh nghiệp của
tôi đã có hơn 8 năm gắn bó (1970-1978) Với biết bao kỷ niệm đã chôn chặt trong
lòng, những địa danh đã từng đi qua gắn liền với những trận đánh oai hùng và khốc
liệt… Bao nhiêu đồng đội thân thương đã vĩnh viễn nằm lại trên khắp các chiến
trường… bao nhiêu đồng đội may mắn thoát chết giờ lại có cuộc chia ly…
Thế rồi,
tôi cũng lấy lại được tinh thần: “Sẵn sàng nhận mọi nhiệm vụ khi Tổ quốc, nhân
dân, quân đội giao phó”. Tôi khoác ba lô lên sư đoàn bộ và cùng anh tư Tường
(quê Bến Tre đi tâp kết trở về đang làm trưởng ban cán bộ sư đoàn 8), anh Nhượng - Phó ban tuyên huấn sư đoàn. Cả 2 anh đều có
quyết định giống như tôi: “Về quân khu nhận nhiệm vụ”. Chúng tôi được một chiếc
xe Jep của sư đoàn đưa thẳng về phòng cán bộ quân khu (lúc này anh tư Bình đang
làm trưởng phòng cán bộ QK9).
Ở lại
phòng cán bộ quân khu khoảng 3 tuần, tôi được thỏa sức “tung hoành” tại thành
phố Cần Thơ và các vùng lân cận. Tôi đã đến thăm đ/c Nguyễn Văn Ngự, nguyên
lính C20 – E207 chuyển ngành từ cuối năm
1976. Lúc này đ/c Ngự đang làm phó phòng tổ chức cán bộ Công an tỉnh Hậu Giang.
Sở Công an tỉnh Hậu Giang (Lúc đó thành phố Cần Thơ vẫn trực thuộc tỉnh Hậu Giang) nằm trên đường Trần Phú, gần bến phà Cần Thơ và ngay chiều hôm đó, qua màn hình, tôi và đồng chí Ngự đã được xem trận bóng đá giữa đội thể công và Cảng Sài Gòn rất ngoạn mục và cuối cùng Thể Công (CLB quân đội) thắng Cảng Sài Gòn 2-1, làm những người lính chúng tôi thật hả hê… Các cầu thủ CLB quân đội như Thế Anh, Hùng Cường, Huy Giáp… đã để lại nhiều ấn tượng cho khán giả, đặc biệt khán giả là những người lính…
Nhận xét
Đăng nhận xét