137. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Như đã
nói ở những phần trước, chiến tranh biên giới Tây Nam đã lên đến đỉnh điểm.
Quân pôn pốt rất tàn bạo, chúng thường xuyên bắn phá, giết hại dân ta mà khu vực
trung đoàn bộ đóng quân (ấp Kênh) có trận địa pháo 105 là tâm điểm cho chúng bắn
phá… Chúng thường xuyên pháo kích vào khu vực này, Chẳng có quy luật gì. Bọn
tôi “ăn” pháo riết quen rồi nên cánh lính ta cứ tỉnh bơ, vẫn sinh hoạt, vẫn
công tác… rất bình thường. Khi nghe tiếng pháo kêu hu hú là biết nó nổ ở xa (cứ
mặc xác nó), khi nghe tiếng kêu xèn xẹt thì biết nó nổ gần, lúc đó bộ đội ta mới
chịu xuống hầm trú ẩn. Vợ tôi những ngày đầu ở trong đơn vị: nghe tiếng pháo nổ
gần là mặt “xanh lét” sau dần dần đâm quen cô ấy dạn dĩ hẳn lên … Ngớt tiếng
pháo là lại theo Thuấn và Trí ra đồng bắt
chuột. Thuấn và Trí bắt chuột giỏi lắm. Xung quanh nước ngập nên chuột gom vào
những chiếc gò rộng bằng vài chiếc chiếu. “Hai chú nhóc” trổ tài dùng leng đào
bới chỉ một hồi là chị tư 2 tay xách chuột muốn không nổi. Lúc đó mới chịu ra về.
Đem chuột tặng cho nhà bếp làm những món ăn theo kiểu nam bộ… ngon phải biết…
Cơ quan tuyên huấn lúc này đ/c Thi đi
phép nên công việc chính còn một mình tôi đảm trách, cũng vất vả… vừa soạn thảo
văn bản, tài liệu… vừa trực tiếp xuống báo cáo bài cho các đơn vị…Cái khó ló
cái khôn, chúng tôi biến chiếc đài
Orionton thành phương tiện công tác đa năng vừa có tính năng thu, vừa có tính
năng phát (thay cho âm ly và micro). Chỉ cần nối dây điện ra 2 cái loa kéo xa
vài ba chục mét là đã giúp chúng tôi truyền đạt kiến thức… nội dung… cho một
vài trăm chiến sĩ khỏe re. Hôm ấy tôi đang báo cáo bài cho 2 đại đội 16 + 17 tại
Gò Pháo thì bất ngờ một loạt đạn 122ly của bọn pôn pốt nổ rất gần. Bộ đội được
lệnh sơ tán trở về vị trí sẵn sàng chiến đấu. Chờ mãi tới tận chiều vẫn chưa
dám tập hợp đơn vị lại. Cuộc truyền đạt nội dung… cho cán bộ chiến sĩ đành phải
bỏ dở.
Thế đấy! việc học tập…sinh hoạt…của
những người lính ở chiến trường cũng như những quả đạn pháo mà quân pôn pốt
khiêu khích, bắn phá: “sáng nắng…chiều mưa…” chập chà, chập chõm.
Khoảng 9h sáng ngày 14/6/1978, nhà cơ quan tuyên huấn của chúng tôi có khách. Cũng bởi có vợ tôi từ quê đến nên anh em cán bộ chiến sĩ của trung đoàn vẫn thường xuyên tới lui, thăm hỏi. Gần chục người đang quây quần xung quanh chiếc bàn hình chữ nhật. Trên đó có 1 dĩa kẹo và 1 ấm trà (chưa kịp rót) thì bỗng đâu những âm thanh xèn xẹt đến ghê người… Một loạt đạn pháo 122 ly của pôn pốt từ biên giới bắn qua nổ ầm ầm ngay sau lưng trung đoàn bộ. Khói lửa mịt mù, đất cát văng lên tung tóe… mảnh đạn bay vèo vèo. Chúng tôi vội vã xuống hầm trú ẩn. Cả một vùng đất rộng và dài đến vài trăm mét mịt mù trong khói đạn…
Nhận xét
Đăng nhận xét