143. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Bệnh viện lúc này đã có đầy đủ các khoa, nhưng khoa ngoại lúc nào cũng quá tải. Thương binh cứ nườm nượp từ ngoài mặt trận chuyển về, nhiều đ/c bị cụt tay, cụt chân, vỡ đầu, sứt mặt… Không đủ giường cho thương binh nằm, nên khoa ngoại chuyển cả thương binh sang khoa nội nằm chung. Ở trại nội 3 chúng tôi có đông chí tên Nguyễn Thế Hậu của sư đoàn 330 chuyển về, nằm chỉ cách tôi 4 giường. Đ/c Hậu quê ở Hưng Yên, bị thương vào đầu nên tính tình rất “khác thường”, thỉnh thoảng đ/c lại la hét um sùm trong đêm đánh thức gần 30 bệnh nhân “khỏi phải ngủ”. Nhiều đêm đ/c không la hét thì bất cứ lúc nào khi thấy anh em trong khoa đã ngủ hết thì đến tốc mùng của từng người rồi dùng 2 tay banh mắt, nếu nhìn thấy ai “không mở mắt”.
Cả trạị nội 3 lúc đầu
ai cũng “bức rứt” sau dần dần đâm quen… vào buổi trưa hôm đó bất ngờ nghe tiếng
đ/c Hậu la lối om sòm ngoài bể nước (lúc đó cả khoa chỉ có 1 bề nước lộ thiên để
cho anh em đánh răng, rửa mặt còn tắm giặt thì phải ra sông Bình Đức cũng gần
đó). Khi chúng tôi ra tới bể nước thì “tóm” được đ/c Hậu đang trần truồng như
nhộng bơi bì bà, bì bõm trong bể nước, cả bể nước ôi thôi, khỏi dùng nữa nhé, nhưng
thương đồng đội bị thương nên mới thành ra như vậy, chúng tôi lặng lẽ chịu đựng…
Vì là
chiến hữu cũ nên ở bệnh viện, tôi và đ/c Nghiêm lúc nào cũng “sát cánh” bên
nhau. Các chị Ba Tiến, bs trưởng khoa nội 4 (vợ của anh Tám Thổ, nguyên thiếu
tướng tham mưu trưởng quân khu 7. Hiện anh chị đang sinh sống tại Mỹ Tho), chị
Hai Xim, bs khoa ngoại quê Trà Vinh đi tập kết trở về, anh Tề Văn Tiến, chủ nhiệm
khoa nội 3 (sau chuyển về công tác tại bệnh viện Chợ Rẫy) và chúng tôi rất quý
nhau và có nhiều kỷ niệm của những ngày nằm viện. Tôi nhớ nhất một buổi đi xem
phim: Tối hôm đó ngoài thành phố Mỹ Tho có chiếu bộ phim “Mối Tình Đầu”. Chỉ có
3 “thằng” chúng tôi mà dám dũng cảm “nê” theo gần chục cô bác sỹ, y sỹ, y tá
trên những chiếc xe đạp. Khi giãn phim ba chúng tôi phải vội vàng chạy bổ vào
bãi giữ xe vác từng chiếc ra ngoài cho khỏi bị chậm trễ giờ về và hơn hết cũng
để làm “vẻ vang” cho “tinh thần nghĩa hiệp” của những người lính (dù mặt mũi
chúng tôi méo xệch vì quá mệt….) …
Cũng thời gian ở bệnh viện, tôi được
Thúy và mẹ Thúy (bây giờ là vợ và nhạc mẫu của đ/c Phan Xuân Thi đến thăm khi
biết tôi nằm viện nơi này). Thông qua tôi, Thúy đã hiểu thêm rất nhiều về Thi
(người bạn chí cốt của tôi) và tình yêu của hai người ngày càng mặn nồng…rồi tiến
tới hôn nhân vào đầu năm 1979. Trong lúc đang viết bài này thì tôi nhận được
thiệp mời của Thi và Thúy báo tin con gái của Thi và Thúy là Phan Thị Dạ Lý sẽ
tổ chức đám cưới vào ngày 15-12-2013 này, tại thành phố Hồ Chí Minh và bằng mọi
giá, tôi sẽ đến chung vui với Thi, Thúy cùng các cháu.
Đến giữa tháng 10 năm 1978, sau thời gian nằm viện tôi lại trở về đơn vị. Lúc này mức nước ở các sông dâng lên rất cao tạo thành một trận lũ lụt lịch sử ở miền Tây Nam Bộ mà theo các người lớn tuổi kể lại gần 20 năm mới tái lập 1 lần (1961 – 1978). Nước lũ lên nhanh đã nhấn chìm hầu hết các diện tích lúa và hoa màu chưa kịp thu hoạch, tạo ra cơn sốt thiếu lương thực cho cả vùng đồng bằng Sông Cửu Long và trên cả nước. Nhân dân và cán bộ công nhân viên đã phải ăn độn bằng bo bo hoặc bắp. Tai hại nhất là các tuyến lộ lưu thông ở vùng miền Tây Nam Bộ đều bị nước nhấn chìm.
Con lộ từ Mộc Hóa đi ra Cai Lậy cũng bị ngập nước hoàn toàn, việc cơ động của bộ đội và đi lại của dân đều phải bằng phương tiện đường thủy. Vùng đất Đồng Tháp Mười lênh láng như một biển nước. Những gò đất đóng quân của bộ đội cũng bị nước đe dọa. Xuất phát từ những yếu tố khách quan, toàn bộ trung đoàn đã được lệnh dời về Mộc Hóa (thay thế vị trí đóng quân của sư đoàn bộ).
Nhận xét
Đăng nhận xét