71. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
“Ta sẵn
sàng xé trái tim ta
Cho Tổ
quốc, và cho tất cả
Lá cờ
này là máu là da
Của ta,
của con người, vô giá.
……….
Việt
Nam ơi, máu và hoa ấy
Có đủ
mai sau, thắm những ngày?” (Tố Hữu – Việt Nam Máu và Hoa)
Ngày
27/01/1973, hiệp định Pari chính thức được ký kết.
Cách Cầu
Muống khoảng 1km địch đã điều 1 tiểu đoàn địa phương quân tiểu khu Kiến Phong đến
đóng chốt tạo thành điểm “khóa đầu” ranh
giới giữa vùng giải phóng của ta và vùng tạm chiếm của địch. Bộ đội địa phương
huyện Hồng Ngự do anh Năm Thành huyện đội trưởng chỉ huy được giao nhiệm vụ chốt
chặn tai đây.
Ngày
6/2/1973 đ/c năm Thành đi kiểm tra trận địa tại chốt khóa đầu và đã lọt vào ổ
phục kích của địch rồi hi sinh tại đây. Bọn giặc “đểu cáng” đã giấu xác đ/c năm
Thành, không cho ta lấy. Cuối cùng ta phải dùng vũ lực “Hăm dọa” chúng mới chịu
trả thi thể đ/c năm Thành và được anh bảy Cường (lúc đó là y sỹ quân dân y Hồng
ngự) trực tiếp khám nghiệm tử thi. .(đ/c năm Thành bị 1 viên đạn nhọn của địch
bắn trúng tim rồi hi sinh ngay).Sau 30/4/1975 anh bảy Cường được điều về công
tác tại huyện Phú Tân tỉnh An Giang với cương vị tỉnh ủy viên-Bí thư huyện ủy. Với
2 nhiệm kỳ anh đã cùng ban thường vụ huyện ủy đưa ra nhiều chủ trương đúng đắn
xây dựng quê hương Phú Tân thêm giàu đẹp xứng đáng là 1 huyện trọng điểm của cả
nước. Gần đây anh làm sui với anh sáu Hân và con rể của anh là cháu Thắng Lợi
(sẽ kể lại ở phần sau) Đặc biệt vợ của anh Bảy là một nữ cán bộ “Nòi”. Chị là
huyện ủy viên huyện Hồng Ngự lúc mới 20 tuổi và khi trung đoàn 207 chiến đấu tại
cù lao Long Khánh 31/10/1972 chị đang làm bí thư chi bộ xã Long Thuận. Hiện nay
anh chị đã nghỉ hưu và đang sinh sống tại quê hương thứ 2 (huyện Phú Tân) Tuy
đã hơn 70 tuổi anh chị vẫn còn rất khỏe và “nhiệt huyết cách mạng” lúc nào cũng
cháy bỏng trong con người của 2 vị “Lão thành cách mạng”. Anh chị vẫn là một
“chỗ dựa” vững chắc của Đảng bộ, chính quyền và nhân dân huyện Phú Tân...
Lúc
này vùng giải phóng của ta nối dài liên hoàn từ Cầu Muống, Cầu Đại, Cầu Tiểu, Cái
Sách dọc sông Sở Thượng tới tận Hồng Sa. Cả một dải đất dài mấy chục km rợp cờ
Mặt trận Dân tộc giải phóng Miền Nam Việt Nam. Nhân dân khắp nơi kéo về cất nhà
dọc 2 bên sông, xuồng ghe đậu san sát. Đồn Cái Sách được sử dụng làm nơi họp chợ,
tưng bừng, náo nhiệt. Nhân dân lần đầu tiên được xem bộ phim NỔI GIÓ của Đào Hồng
Cẩm (rất ấn tượng). Tinh thần cách mạng của đồng bào càng thêm sâu sắc. Nhiều
người đã vào vùng địch tạm chiếm vận động con em và binh lính bỏ hàng ngũ địch
trở về với cách mạng.
Khi ấy, trong không khí rộn ràng thắng lợi, các tài năng nghệ thuật của Trung đoàn được dịp thăng hoa, đ/c Phan Xuân Thi (hiện là trưởng ban LL bạn chiến đấu E 207) liên tiếp “trổ tài” năng khiếu của mình khi trung đoàn tổ chức những đêm văn nghệ quần chúng phục vụ nhân dân và bộ đội. Bởi có ưu thế giọng rất “ấm” và được luyện giọng ngâm thơ ngay từ lúc mới 14 tuổi do đó Phan Xuân Thi đã có giọng thơ chẳng thua kém gì các nghệ sỹ chuyên nghiệp. Bài thơ “Bầm ơi” của nhà thơ Tố Hữu mà Phan xuân Thi ngâm trong một đêm văn nghệ tại Cái Sách làm bao nhiêu cán bộ chiến sĩ và nhân dân cảm động và ngưỡng mộ, khiến biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ những chàng trai E207 oai hùng và lãng mạn… Hiện giờ Phan Xuân Thi là nghệ sỹ ngâm thơ của Đài truyền hình thành phố HCM và đã có gần nghìn bài thơ trong các CD. Anh chính là đại diện cho hình ảnh tiêu biểu về người chiến sĩ Giải phóng quân thuở ấy: Một thế hệ “tài hoa ra trận”.
Nhận xét
Đăng nhận xét