65. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Đêm
5/11/1972 quân ta bắt đầu rút lui khỏi Long Khánh.
Ưu
tiên bộ đội địa phương sang sông trước. Nhờ có ưu thế là dân “thổ địa” lại chọn
đúng địa điểm thời cơ, 11h khuya bộ đội địa phương quân Hồng Ngự đã lui quân an
toàn.
12h khuya, 207 tiếp tục tổ chức vượt sông. Chỉ có mấy chục chiếc xuồng nhỏ nên được ưu tiên cho thương binh và những đ/c lớn tuổi. Còn lại tất cả đều phải tự bơi qua sông. Súng lớn được lệnh chôn giấu, chỉ đem theo súng bộ binh mà mỗi khẩu cũng chỉ còn từ 20 đến 30 viên đạn.
Vì phải tự lực nên bộ đội ta vận dụng
chặt những cây chuối hoặc kiếm được can nhựa làm phao. Đoạn sông này rộng, gặp mùa nước nên chảy rất xiết. Bộ phận
đi đầu mới qua được 3 phần sông thì bị tàu địch phát hiện. Hơn chục chiếc tàu sắt
mặt dựng rọi pha đèn sáng trắng mặt sông. Đại liên và các loại súng trên tàu bắn
xối xả vào đội hình vượt sông của ta. Rất nhiều cán bộ chiến sĩ trúng đạn bị
thương và hi sinh chìm trong dòng nước. Một số cố sức vượt qua được đến bờ bên
kia. Số mới ra được một phần sông phải quay trở lại.
Ngày hôm sau, 6/11/1972, địch tổ chức
vây ráp, truy lùng, có thêm cả lính dù. Bộ đội ta không đủ đạn chiến đấu, phải
chuyển sang “chém dè” (có nghĩa là tìm chỗ kín để giấu mình, khi địch phát hiện
mới nổ súng). Suốt ngày hôm đó tiếng súng vẫn không ngừng rải rác khắp cù lao.
Nhiều nhóm trú ẩn của ta bị địch phát hiện, không còn đạn, bộ đội ta đã xông
lên đánh giáp lá cà. Nhiều đ/c chỉ còn một quả lựu đạn đã cho nổ tung trong
vòng vây quân địch. Có những đ/c hết đạn đã đập đầu tự sát, anh dũng hi sinh
không để cho địch bắt sống.
Đêm mùng 8/11/1972 và những đêm sau,
lực lượng CK (công khai) của tỉnh Kiến Phong cùng nhân dân dùng xuồng rải đi
tìm kiếm bộ đội. Một lực lượng còn mặc cả quần áo lính dù để che mắt quân địch.
Rất nhiều bộ đội ta được lực lượng CK và
nhân dân cứu được đưa về hậu cứ số bị thương nhân dân đem đến quân y Hồng Ngự, do
bác sỹ Tám Giang phụ trách sơ cấp cứu rồi chuyển về bệnh viện quân khu J20 (bây
giờ là bệnh viện K120).
Chiến dịch kéo dài 9 ngày, có 6
ngày chiến đấu liên tục. Trung đoàn 207 kết hợp với bộ đội địa phương quân Hồng
Ngự đã phải chiến đấu với một lực lượng quân địch đông gấp nhiều lần trên một địa
hình và tình thế khốc liêt, đẩy lùi hàng chục đợt tấn công của địch, tiêu diệt
và làm bị thương gần 700 tên địch, bức hàng trên 500 lính bảo an dân vệ.
Đổi lại bộ đội ta hi sinh và mất tích gần 400 đ/c. Một thiệt hại lớn nhất từ khi thành lập trung đoàn đến nay. Riêng đội phẫu thuật của trung đoàn do bác sỹ Bài phụ trách. Các bác sỹ, y sỹ, y tá vừa cấp cứu, cứu chữa thương binh vừa phải chiến đấu bảo vệ thương binh (nhưng biên chế vũ khí cho đội phẫu thuật chỉ hơn chục tay súng). Đội phẫu thuật do bác sỹ Bài chỉ huy đã anh dũng chiến đấu đến viên đạn cuối cùng và đã rơi vào tay địch. Một số thương binh nặng của ta chưa kịp chuyển đi đã bị địch dã man sát hại và bắt đi bác sỹ Bài cùng một số y sỹ, y tá Biết được đ/c Bài là một bác sỹ ngoại khoa giỏi, địch đã tìm mọi biện pháp dụ dỗ, chiêu hồi để bác sỹ Bài cộng tác, phục vụ cho quân đội của chúng. Nhưng đ/c Bài đã kiên quyết khước từ. Không khuất phục được, địch đã dùng thuốc “hủy hoại thần kinh” chích vào thân thể bác sỹ Bài nhằm tiêu diệt ý chí cách mạng vô song của người bác sĩ, chiến sĩ Giải Phóng Quân.
Năm 1973 khi được trao trả tù binh tại Lộc Ninh, mọi người đau xót biết đ/c Bài đã bị bệnh tâm thần trong nhà tù Mỹ Ngụy. Rồi C25 đăc công Đ/C đại đội trưởng hết đạn đã đập đầu tự sát, anh em hi sinh gần hết chỉ còn 4, 5 đ/c bị thương được nhân dân cứu được đem về hậu cứ (trong đó có đ/c Hợp chính trị viên bị thương gãy xương tay. Đ/c Hợp sau khi điều trị lành vết thương trờ về làm trưởng ban tổ chức thuộc cơ quan chính trị và hiện đang sinh sống ở Kiên Giang).
Nhận xét
Đăng nhận xét