54. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
2h chiều
ngày 7/7/1972, toàn bộ quân địch trong căn cứ kéo cờ trắng xin đầu hàng. Mấy
trăm tù binh được các chiến sĩ của trung đoàn 207và đơn vị bạn đưa về phía sau.
Chiều ngày hôm đó, mùng 7/7/1972, sở chỉ huy trung đoàn nhộn nhịp và tưng bừng hẳn
lên, những công điện thắng trận tới tấp từ ngoài trận địa báo về rồi điện từ bộ
chỉ huy chiến dịch gửi xuống khen ngợi. Kỷ niệm 2 năm ngày thành lập
(7/1970-7/1972), TRUNG ĐOÀN 207 LẠI LẬP
MỘT CHIẾN CÔNG VANG DỘI.
5h chiều, anh Dốc chính ủy trung
đoàn mời anh Dĩ chủ nhiệm chính trị, anh Sang trợ lý 1 tuyên huấn, đ/c Trực trợ
lý địch vận và tôi đến giao nhiệm vụ:
“Số lượng tù binh địch tương đối
đông, ban chính trị cần cử người xuống làm công tác tư tưởng để anh em tù binh
an tâm.”
Anh Dĩ liền phân công cho anh Sang
và đ/c Trực. Anh Sang gãi đầu nói với anh Dĩ “để thằng Kiên nó đi”… Anh Dĩ nhìn
anh Sang rồi lại nhìn tôi. Tôi thầm nghĩ: “Cha! hôm nay anh Sang sao thế nhỉ? Lại
dám từ chối nhiệm vụ để đùn cho tôi, trước đây anh có bao giờ làm như thế
đâu?” Nhìn cái bộ dạng của anh Sang, tôi
và anh Dĩ đoán ra ngay…
Anh Sang lớn hơn tôi gần hai mươi
tuổi, bộ đội kháng chiến chống Pháp tái ngũ, ở nhà đã có 3 con nên trông già
nhiều so với tuổi thật. Bởi vợ con đùm đề nên vào quân đội vẫn giữ được cái
tính: “lôi thôi, lếch thếch” rất chi là nông dân... Quần áo luôn xộc xệch. Có
“việc” là sắn quần tới tận háng, ống thấp ống cao. Đặc biệt là bộ răng đã đi đứt
hai chiếc răng cửa. Những lúc nhìn anh
cười thì “ôi thôi”… khỏi phải nói… ai cũng phải cười theo…
Giảng bài và nói chuyện với lính ta
thì quá bình thường, dù hay hay dở, đồng đội sẽ thông cảm mà, đằng này lại nói
chuyện với lính “ở phía bên kia”, có lẽ anh Sang hơi ngại, kể cũng buồn cười, bộ
đội ta cầm súng chiến đấu thì dũng mãnh là vậy, mà với những công việc bình thường
thì lại rụt rè đến lạ…
Hiểu ra được nỗi băn khoăn của anh nên anh Dĩ tủm tỉm cười: “Thôi Sang ở lại để thằng Kiên đi thay vậy.”. (Khi tôi đang viết những dòng này thì hay tin Anh Dĩ vừa qua đời ở tuổi 85, như một nhân duyên hiếm gặp trong đời, từ Miền Nam xa xôi, xin gửi những dòng chữ mang tên Anh như một nén nhang lòng sâu thẳm của người em, người đồng đội cùng chung chiến hào, về quê hương nơi Anh giã từ, xin vĩnh biệt Anh, con người cao quý đã hoàn thành những sứ mệnh thiêng liêng của một đời Người!)
Nhận xét
Đăng nhận xét