160. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Thị xã
Kom Pong Sư Pư là tỉnh lỵ của tỉnh Kom Pong Sư Pư nằm trên quốc lộ số 4, từ cảng
Kom Pong Som đi Phnompenh và cách thủ đô Phnompenh khoảng 50 km. Nơi đây được
quân Pôn Pốt chọn làm căn cứ hậu cần quân sự. Chịu trách nhiệm tiếp ứng đạn dược,
vũ khí… cho quân khu Tây Nam và các nơi khác, nên nó có tầm quan trọng đặc biệt
và được chúng bố phòng rất chặt chẽ.
Bộ chỉ
huy chiến dịch và quân khu, sư đoàn 339 quyết định giao cho trung đoàn 156 làm
mũi đột kích, đánh chiếm và giải phóng thị xã Kom Pong Sư Pư. 16h ngày 5/1 sở
chỉ huy chỉ còn cách thị xã độ chừng 5km và được lệnh dừng chân.
Trung
đoàn bộ (trong đó có sở chỉ huy trung đoàn) đóng quân ngay bên phải con đường đất
có rất nhiều bụi tre, lác đác là những nhà dân đan xen với những cây xoài trĩu
quả. Nhìn những cây xoài quả còn non nhưng mật độ của nó bao trùm kín vòm cây, rũ
xuống tới gần mặt đất, cứ tưởng chừng như cây không có lá. Phong cảnh ở đây làm
tôi chợt nhớ lại thời kỳ năm 70-71, khi trung đoàn 207 tiến đánh bọn Lon Non ở
Kom Pong Thom và Kom Pong Chàm, tôi đã ở và gặp nhiều miền quê, lúc đó cũng có
những cây xoài trĩu quả, giống hệt như những cây xoài ở đây. Nhân dân ở vùng
này bị bọn Pôn Pốt ép buộc đã bỏ chạy vào rừng nên các phum sóc chẳng thấy một
bóng người. Ngoài những cây xoài còn rất nhiều loại cây khác như dừa, sapoche, chuối,
đu đủ… nhan nhản ngay trước mặt, nhưng bộ đội ta không ai đụng chạm đến vì
trong 9 điều của chính phủ và kỷ luật quân đội có QUY ĐỊNH: “Không được đụng đến
cái kim, sợi chỉ của dân” mà! Lúc này anh Nguyễn Lộc Nhu đi công tác dưới tiểu
đoàn 2 vẫn chưa về nên mọi công việc của Ban Chính trị đều do tôi quán xuyến.
Tôi đã yêu cầu anh em trong cơ quan khẩn trương đào công sự đề phòng khi ta nổ
súng địch sẽ phản pháo. Cứ 3 người một hầm, chẳng mấy chốc ban chính trị đã có
gần chục chiếc hầm lộ thiên, sâu độ 80 phân, chủ yếu để tránh mảnh, còn pháo của
địch nó mà rơi trúng hầm thì kể như “toi”.
Tôi trải
tấm ny lon xuống hầm rồi balo, súng đạn, tất tần tật cũng được bỏ xuống… Nằm ngả
lưng sau gần 1 ngày hành quân bằng cơ giới “thật sảng khoái” làm tôi lại thấy
chạnh lòng nhớ lại những năm tháng còn ở E207, bộ đội ta phải hành quân, lội đồng
giữa mùa nước. Rồi máy bay của quân thù xả đạn, phóng rốc két chỉ sau mấy tiếng
đồng hồ hàng trăm chiến sĩ ta hi sinh (trận mùng 3/10/1973 tại Rạch Đá Biên tỉnh
Long An)…
Đang suy nghĩ miên man và thiu thiu đi vào giấc ngủ, tôi được đồng chí liên lạc của ban chính trị đánh thức và thông báo có điện của sở chỉ huy trung đoàn mời họp. Cũng chỉ đi bộ chưa tới 100m, tôi đã có mặt tại sở chỉ huy cùng với các đồng chí bên ban tham mưu, hậu cần. Dưới một gốc cây me chua to tướng. Bên cạnh là một chiếc hầm kiên cố giành cho sở chỉ huy được bộ phận công binh vừa mới hoàn thành. Ở đây chúng tôi được anh Út Đậu (chính ủy) quán triệt cặn kẽ những nhiệm vụ… và yêu cầu… đặc biệt anh nhắc đi nhắc lại 9 điều quy định, chính sách dân vận… Đ/c trung đoàn trưởng, đ/c tham mưu trưởng, trưởng ban tác chiến vẫn đang vùi đầu vào tấm bản đồ quân sự được trải ngay trên nền đất…
Nhận xét
Đăng nhận xét