155. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
12h, chúng
tôi được lệnh dừng chân tại một khu vực trong căn cứ của quân Pôn Pốt. Một khu
nhà lán xen lẫn hầm hào bằng đất. Từ nhà hầm này sang nhà hầm kia có giao thông
hào, nắp hầm được lát bằng những cây thốt nốt to bằng cây dừa trên đổ một lớp đất
dày. Sau khi được bộ phận trinh sát kiểm tra kỹ càng, ban chỉ huy tiểu đoàn 3
“hạ trại”. Xung quanh là bộ phận trực thuộc và các đại đội bộ binh.
Vì
hành quân chiến đấu suốt đêm nên khi được lệnh dừng chân là chúng tôi tranh thủ
tìm chỗ ngả lưng. Cũng nhờ có cái lán cột tre, lợp bằng tàu lá thốt nốt nên tôi
và các đ/c ban chỉ huy tiểu đoàn không phải nằm đất. Võng của tôi và đ/c Miên
(chính trị viên tiểu đoàn) nằm sát nhau, cách khoảng 2m là võng của mấy cậu
liên lạc tiểu đoàn. Nhìn những khuôn mặt bơ phờ, hốc hác của cán bộ chiến sĩ…
tim tôi như thắt lại. Thương đồng đội tôi quá! Bao năm rồi chiến trận không ngừng
nghỉ... Rồi tôi cũng chẳng cưỡng lại được do thiếu ngủ, tôi thiếp đi từ lúc
nào…
Khoảng
15h chúng tôi được anh nuôi đánh thức. Trong lúc chúng tôi ngủ, các đ/c nuôi
quân đã đào bếp vo gạo… Bữa cơm dã chiến được dọn ngay dưới nền đất. Cũng chỉ
có ít thịt heo kho mặn mang từ Việt Nam sang và nồi canh “hầm bà lằng” đủ các
loại rau do anh nuôi tự kiếm xung quanh vị trí đóng quân, nấu với bột ngọt.
Bữa
cơm ngay giữa doanh trại của quân Pôn Pốt làm chúng tôi cảm thấy ngon hơn, tự
hào và kiêu hãnh hơn. Hơn chục người của tiểu
đoàn bộ ngồi chồm hổm xung quanh thau cơm với cái dĩa 2 ngăn đựng thức
ăn. Khói cơm nghi ngút. Miệng đ/c nào cũng nhai ngấu nghiến. Vì sáng nay toàn
ăn cơm nắm. Cậu liên lạc tiểu đoàn (lâu quá tôi không nhớ tên) nháy nháy mắt
nhìn tôi và đ/c Miên: “Thủ trưởng ơi! Em thấy ngoài kia có mấy con gà mập lắm. Chắc
là của lính Pôn Pốt”. Đ/c Toán vội vã hưởng ứng: “Đêm nay cho chúng mày bắt làm
thịt”. Đ/c Miên nhìn tôi có ý thăm dò rồi
nhìn đ/c Toán lên tiếng: “ông học thuộc 9 điều quy định chưa?”. Tôi chỉ cười.
Trong bụng thì suy nghĩ, gà ở đây không phải của lính Pôn Pốt thì còn của ai!
Và chắc mẩm đêm nay thế nào cũng được chén một bữa thịt gà thỏa thích.
Cơm
đang ngon miệng, bỗng nghe tiếng “Rắc” từ trong miệng đ/c Toán. Tay phải liệng
đôi đũa, tay trái ném bát cơm ra ngoài cách độ 2 mét. Đ/c Toán mặt hầm hầm về
võng nằm. Đ/c anh nuôi và mấy cậu liên lạc “xanh mặt”.
Thì ra đ/c Toán cắn phải cục sạn, chắc là răng bị mẻ, đau nên nổi quạo… Đ/c Miên coi bộ không vui, nhìn tôi và nói: “Kệ nó! Anh em mình cứ ăn cơm đi…”. Lúc này tôi mới thấm lời anh út Đậu căn dặn khi giao nhiệm vụ cho tôi làm đặc phái viên của tiểu đoàn này: “Cậu nhớ làm trung gian đoàn kết cho ban chỉ huy tiểu đoàn. Thằng Toán tính nó như Trương Phi, được cái đánh giặc giỏi!...” Tôi mỉm cười và nói thật lớn, cốt để cho đ/c Toán nghe rõ: “Không ăn nữa thì đói bụng ráng chịu, ở đây không phải như bên Việt Nam đâu mà ra chợ kiếm được quà bánh…”. Một lát sau, đ/c Toán lồm cồm ngồi dậy đi nhặt bát (may mà cái bát chưa bị bể), kéo vạt áo lau đất bụi, bới cơm chén tiếp, vừa ăn Toán vừa nói: “Tôi xin lỗi anh Kiên và các đ/c, tại cục sạn nó làm tôi đau quá…!”. Anh em ai cũng vui cười. Đ/c anh nuôi cũng cười.
Nhận xét
Đăng nhận xét