154. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
6 giờ
sáng ta đã hoàn thành xong cửa mở ở biên giới Tịnh Biên địch tháo chạy bỏ lại rất nhiều xác chết (những tên
lính Pôn Pốt đã từng gây tội ác với nhân
dân VN giờ chúng đã phải đền tội) công binh quân khu tiến hành dò mìn chống
tăng trên đường QL2, 7h 30, xe tăng và thiết giáp của ta đã vượt cầu phao và chỉ
còn cách căn cứ Tà Lập khoảng 2km. Đạn pháo 105, DKZ75 của địch và cối pháo đủ
các cỡ từ trong căn cứ Tà Lập chuyển hướng,
bắn vào đoàn xe. Xe tăng của ta đã nhanh
chóng tản ra 2 bên vệ đường, dùng pháo tự hành khạc đạn đáp trả.
8h30, 2 biên đội không quân, gồm 6
chiếc F5E và 4 chiếc A37 từ hướng biên giới lao sang, chúc đầu cắt bom xuống
căn cứ quân sự Tà Lập, cả 1 vùng đất trước mặt chúng tôi rung chuyển, mịt mù
khói lửa. Tôi nhìn rất rõ đất bụi và những vật dụng tung lên trời, rơi lả tả
theo những loạt bom.
9h30, trong căn cứ địch đã im tiếng
súng, bộ đội ta được lệnh thoát li khỏi công sự tiến vào căn cứ địch. Địch đã
tháo chạy về hướng Tây (hướng Tà Keo), “tặng lại” 5 khẩu pháo 105 ly cho quân đội
nhân dân Việt Nam cùng rất nhiều vũ khí, đạn dược, khí tài và phương tiện chiến
tranh.
10h sáng ngày 2/1/1979, căn cứ quân
sự Tà Lập, nơi sư đoàn 210 quân Pôn Pốt đồn trú đã lọt vào tay trung đoàn 156 –
sư đoàn 339 và các đơn vị trong toàn quân khu tham chiến. Bộ đội được lệnh dừng
chân, củng cố lại lực lượng, sẵn sàng nhận nhiệm vụ cho các trận đánh tiếp
theo…
Sư
đoàn 210 thuộc quân khu Tây Nam của quân Pôn Pốt là một sư đoàn đã từng gây hấn,
xâm lược, sát hại nhân dân Việt Nam tại Ba Chúc – Tri Tôn, biên giới Việt Nam
thuộc tỉnh An Giang. Sư đoàn này đồn trú tại Tà Lập, lập phòng tuyến kéo dài đến
khu cửa mở gần biên giới, và đã bị trung đoàn 156 - F339 cùng các lực lượng
trong quân khu 9 giáng cho một đòn chí tử ngay ngày đầu mở chiến dịch tổng phản
công. Không chịu nổi trước làn hỏa lực pháo binh và không quân cùng với sức tiến
công mạnh như vũ bão của ta, chúng đã tháo chạy khỏi căn cứ bỏ lại rất nhiều xác chết…
Tôi lại
theo chân tiểu đoàn 3 nhanh chóng tiến vào căn cứ địch. Trận địa pháo 105 của
chúng vẫn còn khét lẹt mùi thuốc súng và vỏ đạn nằm la liệt, văng vãi khắp nơi.
Rất nhiều thùng đạn vẫn còn nguyên vẹn chưa kịp mở nắp mang nhãn hiệu “Made in
China”. Cách vài trăm mét là những hố bom sâu hoắm, nhà cửa, lán trại của quân
Pôn Pốt tan hoang…
Chẳng ai bảo ai, lính ta tự động tìm kiếm đạn và vũ khí để tự bổ sung cho cơ số của mình. Nhìn thấy một đống đạn cối 82, đ/c Toán tiểu đoàn trưởng ra lệnh “chủ động trưng dụng”… Vậy là mỗi cán bộ chiến sĩ tiểu đoàn bộ đ/c nào cũng có một quả đạn cối trên vai: “Chiến lợi phẩm” mà. Thấy các đồng chí trong ban chỉ huy tiểu đoàn “vác đạn”, tôi cũng “chơi” một quả vì nghĩ rằng hành trang của mình còn nhẹ hơn rất nhiều so với các chiến sĩ.
Nhận xét
Đăng nhận xét