51. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Sau
khi giải phóng cứ điểm Pim Chi Koon chúng tôi lại vượt quốc lộ 7 trở về hậu cứ.
Tiểu đoàn 3 vẫn đóng quân phía nam lộ 7 để giúp nhân dân CPC bảo vệ và giữ vững
vùng ta mới giải phóng. Quân giải phóng CPC vẫn không ngừng lớn mạnh kể cả về
quân số lẫn trang bị vũ khí.
Tháng
3/1972 một trung đoàn chính quy của bạn được thành lập tại khu vực này và chốt
giữ những vị trí chiến lược mà trước đây do ta đảm nhiệm.
Anh
sáu Truyền được điều về phòng tuyên huấn quân khu và anh Sang được quân khu đưa
về thay thế. (Vì E207 là trung đoàn độc lập nên mọi việc đều được quân khu trực
tiếp chỉ đạo và điều động).
Bữa
cơm của ban chính trị tổ chức để chia tay anh Sáu có cả bốn anh trong ban chỉ
huy trung đoàn đến dự, ai cũng cảm thấy lưu luyến, riêng tôi thì “buồn” ra mặt. Suốt bữa tiệc
chia tay anh tôi chẳng nói câu nào. Đồng đội ai gắp cho thì ăn, không thì thôi
chẳng hề “đụng đũa”. Thấy vậy anh Lợi liền chọc: “Coi bộ mặt thằng Kiên kìa…nó
nghệt ra…chẳng khác gì khi đưa đám”.
Vui
làm sao được? Khi tôi đã coi anh giống như ruột thịt của mình. Vui buồn, gian
khổ lúc nào cũng có anh luôn ở bên cạnh và anh sẵn sàng gánh vác trọng trách về
mình. Dẫu biết rằng được về nơi đó thì “ngon” rồi đấy. Nhưng tâm trạng anh cũng
chẳng muốn rời xa đơn vị mà tôi thì chẳng muốn rời anh. Người anh vui tính, dí
dỏm và tế nhị. Hơn một năm trời ở cùng anh chưa bao giờ anh nói nặng với tôi một
tiếng. Có anh, cơ quan tuyên huấn và cả ban chính trị lúc nào cũng đầy ắp tiếng
cười (nhiều trận cười nghiêng cười ngả chảy cả nước mắt…giữa chiến trường đạn
bom khốc liệt, đâu phải người chỉ huy nào cũng làm được như vậy…). Giờ đây, chia
tay anh sau bao ngày gắn bó, lửa đạn bời bời, liệu có còn gặp lại…
Đầu tháng 4/1972, tôi và đ/c Quân, đ/c
Vớ được phân công theo đoàn công tác do anh tư Sen phó chính ủy trung đoàn làm
trưởng đoàn đến giao lưu với một đơn vị bạn (CPC). Đoàn đi hơn chục sĩ quan của
ba ban tham mưu, chính trị, hậu cần và một tiểu đội vệ binh bảo vệ cũng thành một
hàng dọc hành quân.
Để đến được với đơn vị bạn, chúng
tôi phải qua nhiều phum sóc, dân cư đông đúc. Thời gian này nhân dân CPC đang
chuẩn bị đón năm mới (Chô xi năm thơ mây) nên chúng tôi bắt gặp rất nhiều trò
chơi dân gian diễn ra suốt dọc đường đi.
Tại một con đường đất rộng, 2 bên
nhà dân san sát và cặp 2 bên đường là những hàng dừa thẳng tắp xòa bóng mát.
Phong cảnh rất thanh bình. Đoàn chúng tôi gặp một tốp độ 20 người thanh niên cả
nam lẫn nữ chia làm 2 phe, đang chơi “Chọi hột thốt nốt”. Bên nam mười người
bên nữ cũng vậy thành 2 hàng đối diện nhau ở giữa đặt 3 hột thốt nốt chồng lên
thành một hình tam giác. Tại một vị trí cách xa độ 10m hai bên nam và nữ cử người
thay nhau ra chọi nếu bên nào chọi trúng coi như thắng cuộc. Người của bên đó
được cầm 2 hột thốt nốt đã phơi khô đến gõ vào đầu gối của phe bên kia nghe
đánh “cốp”.
Vì rất mến các chàng trai bộ đội Việt
Nam nên khi thấy đoàn quân chúng tôi đi qua các thiếu nữ CPC ra chặn lại mời dừng
chân tham gia cuộc vui. Được anh tư Sen đồng ý, cả đoàn chúng tôi dừng lại sáp
vô đứng vào thế chỗ những thanh niên CPC (các chàng trai CPC vui vẻ nhường chỗ).
Mới chưa đầy 10 phút mà cánh tụi tôi đã thua 3 lần, các thiếu nữ CPC thì chọi
“bách phát bách trúng” (bởi họ chơi thường xuyên đâm quen, các cụ nhà ta thường
nói “ trăm hay không bằng tay quen” mà.), chúng tôi chỉ bắn súng là điêu luyện
thôi, còn cái “của nợ” này thì cứ lóng nga lóng ngóng chọi trật lất.
Vậy là đầu gối của cánh tụi tôi đã
bị các cô gái CPC dùng hạt thốt nốt gõ tới 3 lần nghe đánh “cốp”. Ớn quá… nhưng
chẳng thấy đau gì cả…”thằng” nào cũng tưởng bở là vì được con gái gõ nên… không
đau…
Lần thứ tư may sao đ/c Việt vệ binh chọi
trúng vậy là bên tụi tôi thắng rồi. Mười người bên phía chúng tôi cũng lấy hạt
thốt nốt đến gõ vào đầu gối của các thiếu nữ CPC, chẳng nghe thấy tiếng “cốp”
nào mà mấy cô gái đều nhăn mặt than: “sư ná” (đau quá), chúng tôi chả hiểu ất
giáp gì.
Mãi sau mấy người thanh niên CPC đứng
ngoài phát hiện mới đứng ra phân giải: “Kiểu chơi này chỉ để cho vui thôi. Chứ
không làm cho mọi người bị đau. Khi gõ đầu gối của bạn phải dùng 2 hột thốt nốt
đụng vào đầu gối tuy nhẹ nhưng hai hạt thốt nốt đã khô dập vào nhau phát ra âm
thanh “cốp cốp”… nhưng không đau. Đằng này các anh bộ đội Việt Nam chỉ “xài” có
một hột gõ thẳng vào xương đầu gối các cô gái, họ chịu sao được…”.
À… hóa ra là như vậy. Vậy mà tụi
này cứ tưởng mình chịu đau giỏi, còn mấy cô gái CPC nhõng nhẽo làm duyên…
Sau khoảng 30 phút dừng nghỉ tham gia cuộc vui chúng tôi chia tay tạm biệt. Tiếp tục hành quân đến đơn vị bạn.
Nhận xét
Đăng nhận xét