45. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Ngày
7/12/1971, Đảng ủy và ban chỉ huy trung đoàn quyết định mở hội nghị quân chính
để chuẩn bi cho trận đánh mới. Vậy là chính trị viên + tiểu đoàn trưởng cùng
chính trị viên, đại đội trưởng các C trực thuộc. Trợ lý của 3 cơ quan tham mưu,
chính trị, hậu cần. Kể cả số cán bộ của quân khu xuống dự quân số hội nghị lên tới 70 – 80 người.
“Bộ chỉ huy chiến dịch quyết định giải phóng Ba Khom, Tăng Cốc” là hai vị
trí còn sót lại trên đường số 6, mở rộng vùng giải phóng cho bạn, tạo điều kiện
thuận lợi cho ta tiếp tục vận chuyển vũ khí, đạn dược áp sát xuống chiến trường
miền Nam. Sau một ngày làm việc, hội nghị kết thúc vào lúc 4h chiều cùng ngày.
Trung đoàn tổ chức một bữa cơm tương đối thịnh soạn, để chiêu đãi cán bộ trong thời gian qua đã lập nhiều chiến công,
tô thắm thêm trang sử vàng của đơn vị. Vì có ý định từ trước nên ban chính trị ủng
hộ 1 con heo cũng phải gần 100 ký (lúc này bộ phận nhà bếp nuôi được 4 – 5 con
heo). Chỉ có 1 con heo thì có thấm tháp gì, ngoài cán bộ dự hội nghị, còn chiến
sĩ phục vụ của 3 cơ quan, các chiến sĩ bảo vệ, riêng tiểu đoàn 3 để đưa đ/c tiểu
đoàn trưởng và chính trị viên đi họp đã phải diều động hơn chục chiến sĩ trinh
sát súng đạn đầy đủ, vừa bám đường, vừa bảo vệ khi vượt lộ 7 mà thường phải vượt
vào lúc trời tối. Vì vậy ban tham mưu cũng góp phần đóng góp thực phẩm, còn lại
ban hậu cần được “vinh dự” lãnh hết.
Anh sáu Truyền (nhờ có năng khiếu)
nên được chỉ định vào ban tổ chức (đón tiếp khách). Ra dáng một nhân vật quan
trọng, anh đứng ngay ngoài cửa (khu đãi
tiệc) dưới bóng cây rậm rạp gần nhà ban chỉ huy trung đoàn, một “nhà ăn” dã chiến
bàn toàn bằng tre, ghế cũng bằng tre được vệ binh chuẩn bị từ trước. Cứ 4 người
một bàn được lần lượt sắp xếp để chuẩn bị vào tiệc “Chẳng thua kém gì tổ chức
tiệc cưới bây giờ”. Tôi thấy anh sáu Truyền cứ lăng xăng ngoài cửa, bắt tay mọi
người, miệng cười tươi, đôi mắt thì him híp: “Mời đ/c vào chỗ này… mời anh vào
bàn kia…”….trông rất “oách”… Tất nhiên là mọi người phải chấp hành “mệnh lệnh”
của anh rồi. Và sau đó không lâu đã đến giờ khai tiệc.
Món ăn cũng tươm tất và đầy đủ: thịt
heo, gà, chó… mỗi bàn còn có một bình tông nước thốt nốt chua để thay cho rượu
(loại nước này uống rất ngon nếu uống nhiều cũng say đứ đừ chứ chẳng chơi).
Bữa tiệc đã được độ ½ thời gian bỗng
anh sáu Truyền bỏ bàn tiệc lên vị trí “khán đài” vỗ tay và giọng nói cứ oang
oang (lúc đó đâu có loa và âm ly như bây giờ).Anh lại có khiếu làm MC nên tất cả
các bàn tiệc mọi người đều hướng về anh.
- Thưa các đ/c, bữa tiệc của chúng
ta hôm nay có cái “đặc biệt” nhưng chắc chưa ai nhận ra. Thay mặt ban tổ chức
tôi xin trình bày và giới thiệu:
Bàn số
1 là bàn “rổ” (gồm anh Lợi, anh sáu Hiền…)
Bàn số
2 là bàn “xồm” (anh Trực, anh Bảo…)
Bàn số
3 là bàn “hói” (anh Sáu, anh Cận, anh ba Cao Tông…)
Bàn thứ
4 là bàn “đốm” (anh Dĩ, anh Sâm, anh 2 Tường và đ/c Long).
Nhìn theo tay anh chỉ chúng tôi mới
nhận ra mỗi bàn đủ 4 người y như lời anh giới thiệu: 4 mặt rổ, 4 râu quai nón, 4
trán trợt, 4 đầu bạc hoa râm. Thì ra anh “cậy” mình có chức danh trong ban tổ
chức, có “chủ mưu” từ trước nên mới sắp xếp “chu đáo” như vậy. Cả “nhà ăn” bỗng
ồn ào và tưng bừng hẳn lên. Nhiều anh em khoái chí với màn đạo diễn hết sức
tinh quái của anh Sáu, rót rượu thốt nốt lia lịa. Vậy rồi ai cũng xách ly đến
chúc mừng 4 bàn “đặc biệt”. Ba bàn kia thấy các anh tỉnh bơ còn hùa theo như là
chấp nhận nữa chứ. Riêng cái bàn “rổ” thấy mấy anh quạu ra mặt. Anh sáu Hiền
than với anh Lợi: “Ông trời không công bằng chút nào, để mặt tao với mày giống
như là tổ ong, cho thằng sáu Truyền nó cứ quậy hoài”. Cũng nhờ vậy mà chúng tôi
ai cũng nhớ mãi: “Bữa tiệc có 1 không hai” này.
Nhận xét
Đăng nhận xét