44. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Khoảng
đầu 11/1971, tôi và đ/c Vinh bên bộ phận tham mưu được cùng đi với anh ba Trắc
và anh Phạm Dốc xuống đơn vị huấn luyện cho đơn vị bạn tại một rừng cao su
cách trung đoàn bộ khoảng 7km. Hai chiếc
xe Honda 90 chở ba từ trung đoàn bộ len lỏi trong đường mòn rừng chuối rồi đến
rừng cao su. Bộ đội CPC đang được huấn luyện, cũng võng, cũng tăng che mưa, cũng
bếp Hoàng Cầm chẳng khác gì khi chúng tôi hành quân ở Trường Sơn. Chỉ có điều
là ở đây khu rừng này rất bằng phẳng. Các bếp ăn đại đội còn nuôi được cả heo để
cải thiện đời sống. Vì thức ăn cho heo ở đây dễ kiếm : chuối, mít, đu đủ ở gần
đó rất nhiều chỉ cần thêm một ít cơm thừa canh cặn là mấy con heo lớn nhanh như
“thổi”. Xa nơi đóng quân khoảng 500m là bãi thao trường cũng lô cốt, giao thông
hào, ụ đề kháng và hàng rào “kẽm gai” đơn, kép, cũi lợn, mái nhà nhưng có điều
không phải bằng kẽm gai thật mà căng toàn bằng dây chuối khô “giả tưởng” để cho
bộ đội CPC luyện tập.
Anh ba Trắc và anh Phạm Dốc quyết định
xuống đơn vị huấn luyện vừa để thăm bộ đội, vừa để kiểm tra chất lượng huấn luyện
(vì bộ đội của bạn cũng giống như ta phải có chất lượng để khi ra chiến trường
mới hoàn thành nhiệm vụ). Mỗi đại đội đều có khẩu hiệu bằng chữ CPC dịch ra tiếng Việt là: “Thao trường
đổ mồ hôi, chiến trường đỡ đổ máu”. Đơn vị nào cũng có 4 – 5 phiên dịch người Việt
Kiều để giúp cho “chuyên viên” của ta truyền đạt kiến thức cho bạn. Hai chiếc
xe Honda được dừng lại gần khu nhà bếp, hai chiến sĩ lái xe (là 2 liên lạc của
anh Phạm Dốc và anh Ba Trắc) ở lại, tôi và đ/c Vinh cuốc bộ theo anh Ba Trắc và
anh Dốc xuống thao trường. Cũng một tiếng “Nghiêm” của vị chỉ huy huấn luyện, đ/c
Nhưng bước đều ngay tới trước mặt anh ba Trắc và anh Dốc nhưng chẳng nhìn vào
ai mà nhắm ngay khoảng giữa của 2 anh đứng, cũng giơ tay lên vành mũ báo cáo.
Làm anh ba Trắc và anh Phạm Dốc vô cùng bối rối chẳng biết đ/c Nhưng chào ai và
báo cáo ai. Tôi và đ/c Vinh đứng sau không nhịn được cười, đành phải ôm mặt
quay đi chỗ khác. Anh ba Trắc và anh Dốc cũng tủm tỉm cười rồi anh Ba Trắc tiến
tới vỗ nhẹ vào vai đ/c Nhưng trấn an tinh thần “Đ/c tiếp tục cho bộ đội huấn
luyện đi”.
Lại cùng đơn vị huấn luyện khoảng 1 tiếng đồng hồ, chúng tôi quay lại chỗ 2 chiếc xe đang đợi. Anh Dốc, anh Ba Trắc và đ/c Vinh đi rồi tôi nán lại với anh Nhưng. Người anh mà tôi rất quý mến đã cùng tôi xông pha bao nhiêu trận mạc. Tôi bắt tay và nhắc khéo anh: “Hồi nãy anh báo cáo theo điều lệnh quân đội của nước nào thế? Một là báo cáo trung đoàn trưởng, hai là báo cáo chính ủy đằng này anh lại báo cáo cái “khoảng trống”, chắc anh báo cáo mấy cây cao su à…”. Anh toét miệng cười: “Nếu báo cáo ông này thì ông kia buồn… vậy là một lúc tao báo cáo cả 2…”.(Anh này ngó chân thật vậy mà “sáng tạo” láu cá quá trời…)
Nhận xét
Đăng nhận xét