49. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Gần 2h
sáng, các hướng trinh sát điều nghiên đã nắm được địa hình và chuẩn bị xong trận
địa. Vậy là anh Cận lệnh cho các mũi lui
về phía sau. Cũng chẳng cần chờ đầy đủ. mỗi bộ phận đều có cán bộ trực tiếp chỉ
huy tự lui về vị trí xuất phát. Bộ phận đi với anh Cận còn khoảng hơn chục người, có 2 trinh sát dẫn
đường và 6 vệ binh bảo vệ. Gần 4h sáng, chúng tôi vẫn còn “lang thang” trên
cánh đồng. Lúc này đã khát khô cổ. Mấy bình tông nước của vệ binh đem theo đã cạn
sạch hồi nào. Đến một cái gò có 4 – 5 cây thốt nốt mọc gần nhau anh Cận cho dừng
nghỉ để lấy lại sức chuẩn bị vượt một đoạn trống nữa thì vào phum. Hơn chục người
ngồi dưới gốc cây thốt nốt. Nhìn những ống nước đung đưa trên đọt cây mà chẳng
biết làm sao. Thường ở những cây thốt nốt cao dân CPC buộc một cây tre có ngạch
dọc theo thân cây để leo cho dễ. Nhưng những cây này vừa tầm nên trần trụi.
Khát khô cả họng mà lính ta chẳng ai dám trèo. Thấy người này cứ nhìn người kia
để ráng chịu đựng cho qua cơn khát…
Lúc còn nhỏ ở nhà tôi vẫn leo cau để
bắt những con quang quãng về mùa hè. Nào là quãng cơm, quãng đồng, quãng trâu.
Quãng đồng đẹp lắm nó giống như con cánh cam. Lấy dây chỉ cột vào cổ nó, cầm sợi
dây đầu kia nó bay xoay tít phát ra một âm thanh giống như động cơ máy bay
trinh sát đầm già. Cánh trẻ con chúng tôi thích lắm.
Vậy thì ngày xưa leo cây được, bây
giờ chắc cũng thế thôi, lúc này mà gặp được chủ nhân của mấy cây này thì lại quá
dễ. Chắc chắn nhân dân CPC sẽ không để cho chúng tôi chịu cái cảnh “ đói khát”
như thế này, vì họ biết chúng tôi đang chiến đấu giải phóng quê hương cho họ. Nhưng bây giờ tìm đâu ra 1 bóng người dân cơ chứ, chẳng lẽ chịu khát sao… Nghĩ
tới đây, tôi quyết định làm người hùng giải cứu cơn khát, tuột dây lưng gửi lại cho anh Trực, oai phong tiến tới cây
thốt nốt và chẳng mấy chốc đã chót vót trên ngọn cây cao độ 8-9 mét.
Sau khi đã chễm chệ trên cái tàu bẹ
thốt nốt cứng như bẹ dừa, tôi với ngay một ống nước thốt nốt ngọt lịm nốc căng
một bụng. ”Cơn khát biến mất ngay”. Mấy đ/c ở dưới gốc cây cứ réo lên, nhất là
anh Trực: “Kiên ơi mày uống mình mày à… Lẹ lẹ xuống chứ, chúng tao khát khô cả
cổ rồi nè…”. Anh Cận thì “nhẫn nại” hơn ra dáng người thủ trưởng: “Tụi mày từ từ…
cứ toáng lên… nó ghét nó cứ ngồi ì trên cây… cho cả đám chết khát”….
Lời nói của anh Cận làm tôi “tỉnh
ngộ”, vậy là phải nghiên cứu ngay cách đưa nước xuống để cứu khát cho đồng đội…
Cứ bốn người một ống là vừa thì phải chuyển 4 ống xuống. Mà đem xuống bằng cách
nào đây? Ném từng ống xuống thì như “công dã tràng”. Ống nước rớt xuống đất sẽ
bị bể, nước đổ hết. Lấy dây thòng xuống
nhưng kiếm đâu ra? Xách bằng tay thì lấy tay nào để bám vào thân cây? Chỉ còn
cách buộc 2 ống nước vào một chân rồi từ từ tuột xuống “cách này là khoa học nhất”.
Bốn ống nước, mỗi ống nặng chừng
3kg được tôi buộc chặt vào 2 chân rồi lách qua mấy bẹ lá, ôm vào thân cây từ từ
nhích xuống. Được độ phân nửa cây thì 2 tay đã mỏi tê, hai chân rã rời, bốn ống
nước lúc này chẳng khác gì bốn cục đá cứ “trì” xuống, chỉ muốn lôi toàn thân
tôi thoát khỏi thân cây. Hai tay như muốn hết đeo nổi cái thân vừa nặng với cái
bụng căng phình…không có lẽ chịu buông tay để cái thân này và 4 ống nước rơi tự
do giống như những người nhảy dù sao? “Mất mạng chứ chẳng chơi”. Tôi gồng mình,
ráng dùng hết sức lực còn lại, hai tay ôm chặt vào thân cây và để- cho- nó- tự-
do- tuột- xuống…
Chân vừa chạm đất thì chẳng còn chút sức lực nào, tôi buông tay ngã ngửa trên mặt đất. Cũng may có mấy anh ở dưới “cứu viện” nên mấy ống nước vẫn còn nguyên vẹn… Nút quần, nút áo đứt gần hết, 2 bên tay áo rách tả tơi vì bị mài vào thân cây nhám hơn da cóc. Đùi, bụng, tay chỗ nào cũng rơm rớm máu… Ấy vậy mà mấy đồng đội thân yêu của tôi thì hớn hở ra mặt, túm mấy ống nước như vớ được vàng, mặt mũi tươi tỉnh vừa uống nước vừa nhìn “thằng Kiên” nằm thẳng cẳng dưới đất mặt cắt không còn hột máu …(cơ bản là mọi người đã kịp liếc nhìn thấy tôi vẫn còn nguyên vẹn). Kỷ niệm ấy suốt đời không quên được, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy “lạnh cả xương sống”…
Nhận xét
Đăng nhận xét