41. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Mọi việc
chuẩn bị cho ngày mừng công kỷ niệm 1 năm ngày thành lập trung đoàn cũng đã
hoàn tất. Trước 2 ngày, nhiều cơ quan quân khu đã được viện xuống để giúp đỡ
trung đoàn. Hai đ/c nữ phóng viên (lâu quá tôi không nhớ tên) của phòng tuyên
huấn quân khu cũng được phái xuống. Là khách “ruột” nên dĩ nhiên chúng tôi phải
đi “sơ tán” để nhường nhà lán tuyên huấn cho 2 đ/c phóng viên “tạm trú”.
Tôi và anh sáu Truyền phải sang ở nhờ lán anh Lợi. Đ/c Nguyện + Hùng +
Hiền sang ở chung với cánh anh Đương, nhưng cơm nước thì tôi và anh sáu vẫn phải
trở về lán tuyên huấn để “phục vụ” hai đồng chí “khách quý”.
Bữa cơm trưa hôm đó, trên chiếc bàn
tre nhà tuyên huấn chỉ có 4 người (Nguyện, Hiền, Hùng ăn chung với bộ phận tổ
chức). Anh Dĩ rất chu đáo, đặc biệt là đối với khách. Mâm cơm của nhà tuyên huấn
được ưu tiên “đặc biệt”. Thịt gà luộc, heo xào mặn, còn có cả xương heo hầm đu
đủ… Tôi thầm mong “nhà tuyên huấn tụi tôi lúc nào cũng có khách đến thăm”…
Bốn anh em ngồi đối diện nhau trên
chiếc bàn tre hình chữ nhật, 2 đ/c nữ phóng viên chỉ cỡ tuổi tôi nên cách xa
anh Truyền độ 15 tuổi. Hôm nay sao tôi thấy “kỳ lạ” trong người. Chân tay cứ quờ
quạng, nói năng thì rụt rè, chỉ sợ sơ suất làm phật lòng khách. Anh 6 Truyền
thì ra dáng “kẻ cả” nên cứ tỉnh bơ. Hai vị khách thì cũng “ỏn à ỏn ẻn”…
Cơm được xúc ra bát cho cả 4 người.
Hai vị khách ăn chậm như mèo, tôi cũng chẳng dám ăn nhanh, mâm cơm im như thể
“thóc ngâm”… Bỗng một mùi “thum thủm”
xông lên, tôi thầm đoán trong ba vị đã có một vị nào vô ý “tương” ra… Chắc đã lọt
vào mũi anh sáu Truyền, anh vội đặt bát cơm xuống cái bàn tre, nét mặt rất
“hình sự”, dùng 2 bàn tay sát lại đậy kín bát cơm.
“Lù mợ… Cái lỗ mũi nó nhỏ xíu… Nó
còn chui vào được… huống chi cái miệng bát tổ chảng thế này…”
Hai vị khách đỏ mặt, buông bát đũa
chạy ra ngoài. Tôi lo quýnh, cũng bỏ bữa
cơm rượt theo vừa gọi: “Hai đ/c chạy đi đâu đấy? Ở lại ăn cơm cho xong đã…”.
Hai cô gái chạy trước, tôi chạy theo sau, phải cỡ hơn trăm mét, đến cái giếng
nước gần nhà bếp hai vị khách mới chịu dừng lại. Tôi cũng vừa tới kịp.
Một vị khách vừa thở hổn hển vừa
xua tay nói: “Không phải em”. Vị khách kia cũng quơ tay lia lịa chối: “Cũng
không phải em...”.
Tôi nghĩ bụng, không phải một trong
2 người thì còn ai vào đây nữa. Tôi thì chắc chắn không phải rồi, lẽ nào lại là
anh Sáu? Mà nếu là anh Sáu thật thì anh đâu có làm thế, của mình thì mình nhận
chứ ai lại đổ thừa cho tụi em út…
Gặp phải chỗ khác thì tôi đã chối
bay rồi. Đằng này trước mặt 2 phụ nữ xinh đẹp… Vậy là tôi phải cam tâm nhận tội:
“Anh xin lỗi, tại anh sơ suất…”. Nét mặt 2 đ/c nữ dần dần vui lên, nhưng nhất định
không trở lại ăn cơm. “Đổ thừa” chúng em ăn no cả rồi. Hai đ/c còn nói: “Anh trở
lại ăn cơm với anh Sáu đi, chúng em dạo chơi một lúc, chút nữa quay về…”.
Thuyết phục mãi không được tôi đành
trở lại mâm cơm, anh Sáu cũng đã buông bát đũa ngồi lặng im như trời trồng…
Thau cơm và đồ ăn còn gần như nguyên vẹn, mới chỉ hết độ 1/4. Thấy 2 vị khách bỏ
cơm, anh Sáu mới hối hận.
“Tao tính chỉ chọc cho vui… Ai ngờ
tụi nó mắc cỡ… Giận thiệt…Thôi để có dịp tao xin lỗi 2 đứa nó…”
Rồi tất cả mọi chuyện cũng đã qua
đi. Lát sau, 2 đ/c phóng viên về cùng chúng tôi uống nước. Anh sáu mở ngay gói
đường, bỏ vào cốc nước mấy viên thuốc bổ Polyvitamin để đãi 2 vị khách. Tôi
cũng được hưởng sái và cái chuyện ban nãy… lờ đi…như không có chuyện gì xảy ra.
Biết ba chúng tôi còn đói bụng, anh lại mở luôn cả bọc chuối khô. Chờ cho anh
sáu qua lán anh Lợi nghỉ trưa, ba chúng tôi phải ăn chuối trừ cơm.
Bữa cơm tiếp chiều hôm đó, cũng chỉ
có 4 người, anh Sáu tỏ ra hối hận, nên tay chân trở nên quờ quạng, lóng ngóng, chẳng
khác gì tôi hồi ban sáng. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua đũa ai nấy cầm, bát ai
nấy bưng. Tôi đã bạo dạn hơn lia lịa gắp thức ăn tấn đầy bát 2 vị khách. Bỗng
anh sáu Truyền “khẩn khoản” lên tiếng:
“Anh xin lỗi các em… Cái mà hồi ban
sáng… Chính là của anh…”. Ba chúng tôi không nhịn được… Phì cười… Phun cơm tung
tóe…
Bây giờ nhớ lại thấy thương anh sáu quá!
Nhận xét
Đăng nhận xét