18. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Phải đến
tận 6h tối mới có một vài cáng thương và liệt sĩ về tới đơn vị. Tôi vội ra đón
và tiếng đồng hồ sau đã có hơn chục cáng
. Người đầu tiên trong ban chỉ huy tôi gặp được là anh Ưng. Tôi vội hỏi dồn:
“Các anh có sao không?”
Mắt tôi bỗng nhạt nhòa, đầu tôi
choáng váng…: “Anh Lộc hi sinh rồi, anh Đỉnh bị
thương nặng.”… Thêm 15 phút nữa, cáng 2 anh về tới. Tôi vội vàng sắp xếp
cho cáng anh Đỉnh và 4 thương binh chuyển ngay lên trạm cấp cứu trung đoàn. Mấy
đ/c bị thương nhẹ được y tá băng bó, uống thuốc và ở lại đơn vị.
11 liệt sỹ chúng tôi sắp xếp và lại
mang ra vị trí tối qua. “Đào đất, hạ huyệt”... Đ/c văn thư còn cẩn thận lấy từng
lọ thuốc Peniciline viết trích ngang từng người bỏ theo từng mộ. Để sau này có
dịp khai quật khỏi bị nhầm lẫn.
Cả đại đội làm lễ truy điệu cho 11đ/c
hi sinh trong đó có anh Lộc. Người mà
tôi đã coi như người anh ruột. Lúc hạ anh xuống huyệt để đồng đội thảy những leng
đất lấp dần anh. Tim tôi quặn đau như muốn xé toang lồng ngực, nước mắt tôi thấm
đẫm nơi anh nằm. Vừa thương anh, vừa cảm thấy mình giống như bị “côi cút, bơ
vơ”. Cả đoàn quân cứ vây quanh mộ anh và những đồng đội vừa hi sinh khóc thương
như không có gì đau đớn hơn thế, nước mắt của chúng tôi rơi như mưa xuống từng
nấm đất nhỏ vừa chôn cất đồng đội. Lòng chúng tôi nghẹn ngào thầm hứa trả thù
cho đồng đội .
Hình ảnh
giống như trong bài thơ Viếng bạn của nhà thơ Hoàng Lộc :
“ Hôm qua còn theo anh.
Đi ra đường quốc lộ.
Hôm
nay đã chặt cành.
Đắp
cho người dưới mộ.
Đứa
nào bắn anh đó.
Súng
nào nhằm trúng anh.
Khôn
thiêng xin chỉ mặt.
Gọi
tên nó ra anh…
…..
Mai mốt
bên cửa rừng.
Anh có
nghe súng nổ.
Là
chúng tôi đang cố.
Tiêu diệt
kẻ thù chung.”
Đ/c Hoạt
trung đội trưởng trung đội 2 nghẹn ngào kể lại:
- “Nếu
không có đại đội trưởng Lộc dẫn quân đến kịp thời thì trung đội em và cả anh Đỉnh
chắc đã nghẻo hết… 8h sáng, xe tăng địch mới nổ máy đi càn. Em và anh Đỉnh chỉ
tập trung chú ý cho bộ đội phòng thủ hướng trước mặt. Lúc 9h, lực lượng 2 bên gặp
nhau. Lần này tụi nó khôn lắm. Cứ ở cách xa vài trăm mét mà bắn lai rai. Tụi em
chưa nổ súng vì chỉ tốn đạn. Mấy quả mìn định hướng và mìn Claymo cũng chưa được
phát huy hiệu lực. Địch đã phát hiện được bãi mìn chống tăng của ta nên xe tăng
chúng cứ thập thò ở xa. Bất ngờ, ở hướng cánh trái và hướng sau lưng trận địa
chúng em quân địch xuất hiện. Anh Đỉnh
nói với em giọng rất bình tĩnh: “Chúng ta bị địch bao vây rồi”. Thì ra trong
lúc làm cho chúng em chú ý về phía trước, địch đã dùng một mũi cắt sâu về bên
cánh trái, vòng lại quặp vào sau lưng đội hình phòng ngự của ta. Anh bèn giao
cho em chỉ huy bộ đội phòng thủ phía trước. Và truyền lệnh ½ quân số quay lại,
chiến đấu bảo vệ phía sau.
Nhận xét
Đăng nhận xét