187. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Ngày
11/2 tôi được phân công xuống công tác tại ban chỉ huy tiểu đoàn 3 đóng cách sở
chỉ huy trung đoàn khoảng 2km, được 2 đồng chí vệ binh đi hộ tống, chúng tôi vượt
qua một con đường nhỏ dùng cho người đi bộ và xe 2 bánh, 2 bên đường cây cối mọc
xanh rờn và có nhiều loại cây ăn quả như chuối, dừa…Khi còn cách ban chỉ huy tiểu
đoàn khoảng 500m, thì chúng tôi phát hiện một đám khói ngay sau bụi chuối cách
đường đi bộ khoảng 30m. Chúng tôi biết đây là khu vực an toàn và người dân ở
khu vực này vẫn còn rất vắng vẻ nên 2 đồng chí vệ binh cùng tôi đã sục ngay
vào… Thật bất ngờ, chúng tôi gặp 3 đồng chí lính trinh sát của tiểu đoàn đang
nướng thịt bò.
Một đống
lửa được đốt lên từ những cành cây khô đang cháy ngùn ngụt, bên trên là những
xiên thịt bò, miếng nào miếng nấy to bằng bàn tay, tỏa ra một mùi thơm phức.
Hình như các chiến sĩ trinh sát này đã biết mặt tôi (bởi tôi đã nhiều lần xuống
công tác tại đơn vị này). Một đồng chí, chắc là tổ trưởng, vừa tỏ ra lo âu và cố
niềm nở mời chúng tôi cùng ăn thịt bò nướng. Riêng tôi thì suy nghĩ, chẳng biết
cái đống thịt bò này xuất xứ từ đâu nhưng anh em chiến sĩ của ta đã quá vất vả,
thiếu thốn đủ điều nên kệ… Tôi vui vẻ nhận lời rồi cùng 2 đồng chí vệ binh ngồi
xuống vây quanh đống thịt bò lúc này cũng đã vừa chín tới.
Ăn thịt
bò nướng, chấm với ít muối mà các đồng chí trinh sát đã chuẩn bị sẵn, bọn tôi
được một bữa phủ phê…
Khi
“tiệc” đã tàn, tôi mới dạm hỏi các đồng chí trinh sát.
- Thịt
này kiếm ở đâu ra?
Một đồng
chí ngập ngừng trả lời:
- Cách
đây độ 200m thủ trưởng ạ! Con bò của lính Pôn Pốt bị chết do trúng đạn, bọn em
phát hiện được và xẻo thịt. Tôi theo chân các đồng chí trinh sát đến tận nơi.
Nhìn thật kỹ tôi nhận ra đây là con nghé chứ không phải là con bò, thảo nào thịt nó vừa mềm, vừa ngọt, nó nặng chắc chỉ hơn 1 trăm ký, bị 2 phát đạn trúng vào đầu, máu của nó vẫn còn tươi, chứng tỏ nó mới bị bắn cách đây chưa lâu. Tôi nhìn vào mắt của các đồng chí trinh sát, gặp ánh mắt tôi, các đồng chí lại nhìn đi chỗ khác… Thấy tội quá, tôi nhỏ nhẹ nói với anh em: “Thôi nhé, đây là lần cuối nhé” và căn dặn anh em về báo cho đơn vị ra lấy thịt cho bộ đội ăn kẻo phí.
Nhận xét
Đăng nhận xét