184. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Mấy
ngày tiếp theo, trung đoàn bộ vẫn đứng chân tại chỗ, nhân dân ở trong rừng vẫn
tiếp tục trở về ngày càng đông, lúc này chính quyền bạn chưa hình thành nên tất
cả công tác đón dân đều do quân tình nguyện Việt Nam đảm nhận…Thông qua những
người biết tiếng Việt, cơ quân dân vận của ta hướng dẫn cho nhân dân CPC nhà của
ai người ấy ở, ai không có nhà hoặc bị cháy thì ta sắp xếp họ ở chung với nhà
hàng xóm, đùm bọc nhau, giúp đỡ nhau trong cuộc sống, chờ thành lập chính quyền
sẽ có những chính sách cụ thể…
12h
ngày 4/2/1979, chúng tôi được lệnh tiếp tục hành quân, chưa rõ đi đâu nhưng ban
chính trị lại được 1 xe GMC đến chuyên chở rồi nhập vào đoàn xe của trung đoàn.
Lúc này, mặt trời đã đứng bóng, nên sức nóng của nó thật ghê gớm. Không cần phải
cảnh giác với lũ máy bay của địch như trong thời gian đánh Mỹ, nhưng tất cả những
chiếc xe vận tải quân sự của ta đều rợp bóng cành lá ngụy trang. Chiếc xe
chuyên chở chúng tôi cũng được anh em phục vụ “trồng” 4 cây to tướng ngay 4 góc
xe chủ yếu lấy bóng để tránh nắng.
Khoảng
15h, đoàn xe lại tiến vào rồi vượt qua thủ đô PhnomPenh ngược về đường số 4 rồi
qua thị xã Kom Pong Sư Pư, hướng về biên giới thuộc 3 tỉnh Cam Pốt, Cô Koong, Tà
Keo.
17h, đoàn
xe đã chở chúng tôi tới đúng vị trí quy định. Sau đó chúng tôi tiếp tục hành
quân bộ vào khu làng hoang vắng có rất nhiều Chùa mà chúng tôi cũng không rõ
tên là gì.
19 giờ
ngày 5/2/1979 toàn trung đoàn được xe quân sự từ Nông Pênh vận chuyển về hướng Tà Keo, các đơn vị bộ
binh đi trước, bộ phận hậu cần của trung đoàn đi sau cùng, cũng vì thế mới xảy
ra chuyện…
Khi các đơn vị tác chiến đi hết, một xe hậu cần loại Vọt Tiến 4 bánh 2 cầu (của TQ viện trợ cho Pôn Pốt ta đã thu được và biên chế thuộc trung đoàn 156) đã bị địch phục kích bằng cách từ xa bắn B41, tuy không trúng đạn nhưng không hiểu lý do gì (có thể gọi là lạc tay lái như bây giờ hay nói) mà chiếc xe lật ngang ngay trên mặt đường, không có hi sinh nhưng cũng khoảng 10 người bị thương mà chủ yếu là lính hậu cần các tiểu đoàn, cũng may bộ đội của một đơn vị bạn gần đó nghe súng nổ liền tổ chức vận động lên đánh trả vì thế Khơ me đỏ cũng không dám tràn lên. Đến bây giờ chúng tôi cũng không hiểu bằng cách nào mà bộ đội của các đơn vị bằng sức người đã dựng được chiếc xe đứng dậy và đi tiếp.
Nhận xét
Đăng nhận xét