128. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Khoảng
đầu tháng 6/1977, cái giếng mới của ban chính trị đã hoàn thành và nước lúc nào
cũng trong veo, mát rượi… Bên cạnh giếng cách độ 2m có một cái nhà tắm độ 4m2
quây toàn bằng lá dừa nước để cho lính ta vào tắm và thay đồ cho kín đáo. Chiều
hôm đó tôi và Phan Xuân Thi rủ nhau đi tắm và ấn tượng nhất đến bây giờ vẫn còn
nhớ là: “2 thằng kỳ lưng cho nhau bằng dép”.
Bộ đội ta thời kỳ đó hễ tắm là lấy
dép râu kỳ lưng thì tuyệt vô cùng. Chỉ cần
đưa mũi dép cao su “ủi” vài đường là bợn ghét bám trên lưng bung ra hết, xối
qua vài ca nước là cái lưng đã sạch lắm rồi. Tuy nhiên lúc này cánh chúng tôi
đã thành sĩ quan nên không còn được
trang bị dép râu mà thay thế là loại dép nhựa Trung Quốc màu da bò, vậy là tôi
và Thi lấy dép nhựa ủi lưng cho nhau…không có xà phòng thơm và dầu gội, tôi làm
ngay 1 vốc xà bông bột…cũng còn tốt chán…lúc ở trên rừng thì bói cũng chẳng kiếm
đâu ra xà bông… Đ/c Thi buồn cười chọc tôi: “Thật ông trời chẳng công bằng chút
nào… Vợ (Cóng) ở nhà tắm gội bằng xà phòng thơm rồi xịt nước hoa, còn chồng
(Kiên): “rửa đầu” bằng xà bông bột… Nghĩ cũng thấy “tủi ” thật. Nhưng cứ kệ
nó…lính mà…miễn sao đừng có bệnh tật gì để có sức khỏe mà đánh giặc là Ok rồi…
Đầu tháng 7/1977, chị Tý từ Sài Gòn
lặn lội đến thăm anh Tư Dẫu. Tại nhà riêng giành cho chính ủy, được lợp bằng
tôn có đóng la phông, xung quanh vách được dựng bằng loại ván ép, có 1 căn buồng để giành cho 2 anh chị. Chị đến đơn vị, anh
em trong trung đoàn coi như người chị cả và lúc nào cũng giành một sự ưu ái đặc
biệt… Chiều hôm đó anh Lợi làm thịt mấy con gà nấu cháo và mời
anh chị Tư, chúng tôi cũng được hưởng sái. Vậy là căn nhà của cơ quan cán bộ rất
vui và nhộn nhịp… Ăn cháo xong anh Tư cầm tay dắt chị về nhà riêng, rất tình tứ
và hạnh phúc. Chúng tôi còn nhìn thấy anh xách nước từ ngoài giếng vào nhà để
chị tắm. Anh Bảy Việt nói vui, “vợ trẻ
thì được cưng là cái chắc rồi”, riêng tôi thì suy nghĩ: “Anh Tư thật thương chị…Tình
cảm của những người chồng là lính…lúc nào cũng có một cái gì…rất đặc biệt…”.
Như bài trước đã nói “cơ quan trung
đoàn bộ có máy phát điện chạy bằng dầu Diezen”. Một anh đại úy sỹ quan quân đội
Sài Gòn nằm trong đội quản huấn rất giỏi nghề điện được trung đoàn điều lên phụ
trách nhà đèn. Anh ta có nhiệm vụ trông coi máy phát, kiểm tra đường dây, câu
bóng đèn phục vụ ánh sáng… Tiêu chuẩn mỗi nhà chỉ được 1 bóng đèn (loại bóng
tròn 75w) Và nhà tuyên huấn chúng tôi dù có 3 phòng cũng chỉ được 1 bóng ngay
phòng giữa. Ánh sáng theo cửa lọt qua 2 phòng bên.
Anh sỹ quan quân đội SG này ghiền
thuốc lắm, nếu cho anh ta “đốt” thả ga 1 ngày phải hết 1 gói (20 điếu) mà 1
tháng anh ta chỉ được phân phối 5 gói (thời kỳ bao cấp mà).Cánh sỹ quan của bọn
tôi lúc đó được ưu tiên hơn, mỗi người 1 tháng được phân phối 1 cây (loại Sài
Gòn giải phóng hoặc Presidant). Ai ghiền thuốc như anh Lợi cũng tạm đủ. Ai
không biết hút đem bán ngoài cũng được một món tiền kha khá…
Tôi là người “ghét” thuốc nhất vì từ
nhỏ đến lớn chưa hút thuốc bao giờ. Đến bây giờ cũng vậy. Vậy mà thời kỳ đó cứ
mỗi tháng là quản lý phát cho 1 cây thuốc đều đều.
Chiều hôm đó anh thợ điện đi kiểm tra đường dây, ghé vào nhà cơ quan tuyên huấn. Biết anh thèm thuốc, nên tôi tặng anh 1 cây Sài Gòn giải phóng (mà quản lý vừa mới phân phối). Anh mừng rơn và tối hôm sau anh câu cho nhà tuyên huấn thêm 1 bóng đèn. Thế có “đã” không cơ chứ!
Nhận xét
Đăng nhận xét