122. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Cuối
năm 1976 “khung nhận quân tân binh” do tôi làm chỉ huy trưởng giải thể
sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, quân số huấn luyện xong đã được bàn giao cho
trung đoàn 1 (207) và trung đoàn 5. Số
tân binh đợt này hiện nay vẫn còn nhiều đ/c đang công tác và thành đạt trên nhiều
lĩnh vực, ví dụ như:
- Đ/c Hà Văn Thượng hiện là thẩm phán
tòa án nhân dân tối cao, kiêm phó chánh thanh tra của tòa án nhân dân tối cao
phụ trách phía Nam.
- Đ/c Võ Hoàng Hoa cục trưởng cục thuế
quận Bình Thạnh, thành phố Hồ Chí Minh.
- Đ/c Phạm hữu Thuấn, tiến sĩ y khoa
đang công tác tại sở y tế tỉnh Đồng Tháp.
- Đ/c Ân, đang công tác tại công ty du lịch
tỉnh Đồng Tháp, giám đốc chi nhánh khu vực Hồng Ngự.
- Đ/c Hải, chủ tiệm vàng Thanh Long, thuộc
thị trấn Mỹ Thọ, huyện Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp
- Đ/c Điển chủ doanh nghiệp Tôm giống huyện Tam Nông
- Đ/c Lê Minh Trí, giám đốc cục dự trữ
nhà nước khu vực tỉnh Đồng Tháp.
- Đ/c Lê Thanh Hồng, bí đảng ủy xã Tân
Long huyện Thanh Bình, Đồng Tháp.
- Đ/c Mỹ Lệ thượng tá công an tỉnh Đồng Tháp…
Ngày
26/12/1976, tôi và Đ/C Năm Thắng (lúc này Đ/C Năm Thắng đã được điều về làm chủ
nhiệm thông tin trung đoàn thay cho Đ/C Sáu Hiền) được đ/c Tư Dẫu và đ/c Tám
Sơn mời lên giao nhiệm vụ: “chúng tôi có trách nhiệm thẩm tra lại toàn bộ hồ sơ
của số tân binh vừa được bàn giao để chọn ra những nhân tố đào tạo sĩ quan phục
vụ lâu dài trong quân đội tại các tỉnh phía Nam”.
Vậy là chiếc xe honda 67 cá nhân
(mua tại Tân Châu) đã rong ruổi đưa 2 chúng tôi đi hầu hết các huyện Hồng Ngự, Tam
Nông, Thanh Bình, Cao Lãnh, Mỹ An, Kiến Văn… Chúng tôi gặp các Đ/C Thanh Bần chủ
tịch huyện Hồng Ngự, Đ/C Năm Ngọc, huyện đội trưởng Hồng Ngự, chú Hai Thương chủ
tịch huyện Thanh Bình, chú Ba Dân huyện đội trưởng huyện Thanh Bình… và thời
gian ở lại Cao Lãnh là lâu nhất. Tại nhà ban chỉ huy quân sự thị xã Cao Lãnh
(bây giờ là thành phố Cao Lãnh) đ/c Đức chỉ huy trưởng đã giúp chúng tôi đến hầu
hết các xã của huyện Mỹ An, Kiến Văn, Cao Lãnh (lúc đó huyện Mỹ An, Kiến Văn
còn trực thuộc Cao Lãnh) cùng với chính quyền địa phương xác minh những yếu tố
cần thiết theo yêu cầu của trên.
Ngày 29/12/1976, thật bất ngờ khi
biết tin chị Hai Nhị (Trương Thị Thắm) đang làm trưởng phòng kinh tế thuộc công
an tỉnh Đồng Tháp và hai chúng tôi đã đến thăm chị.
Tại khu nhà trước đây là trại giam
của bọn cảnh sát Ngụy (bây giờ là khu hội trường công an tỉnh Đồng Tháp) chị
hai tiếp chúng tôi bằng một bữa cơm có đủ các món ăn… Cháu Phương và cháu Tài mới
đi học được hơn 1 năm. Thấy chị cũng chẳng khác sau 3 năm mới gặp lại. Chị vẫn
đẹp, vẫn hiền dịu nhìn 2 chúng tôi ăn cơm và âu yếm nói “thấy hai đứa bay còn sống
và mạnh khỏe tao mừng lắm…”. Cũng thời gian này, Đ/C Năm Thắng dẫn tôi đến thăm
chị Nguyễn Thị Sáng đang là trưởng trạm y tế xã Hòa An (em vợ của Đ/C Huỳnh
Công Trứ) và sau này hai người thành vợ chồng sinh sống ở xã Ba Sao huyện Cao
Lãnh, tỉnh Đồng Tháp. Chị và Đ/C có ba cháu. Giờ đây, cháu lớn đầu lòng đang
làm trưởng phòng thống kê huyện Cao Lãnh và vợ là cháu Loan là tỉnh ủy viên, nguyên
phó ban tuyên giáo tỉnh ủy, mới được điều về làm bí thư huyện ủy huyện Thanh
Bình. Cháu gái thứ 2 có chồng ở Sa đéc và cháu út đang ở nhà với chị (mối tình
của Đ/C với cô út Dúng trong kháng chiến trước đây không thành, Hiện nay cô út
Dúng đã có chồng và 3 đứa con đang sinh sống tại huyện Hồng Ngự).
(Đ/C
Năm Thắng đã qua đời vào đầu năm 2007, và tôi đã kịp đến thăm Đ/C trước khi Đ/C
tắt thở 15 phút, chị năm và gia đình kể lại, “sau khi Đ/C bị tai biến được cấp
cứu tại bệnh viện Hữu Nghị 5 ngày thấy bệnh không thuyên giảm bác sĩ đã “chạy”
và gia đình chuyển Đ/C về nhà để lo hậu sự. Trong lúc hôn mê Đ/C vẫn thường nhắc
đến tên tôi”. Được cháu Huỳnh Thanh Sơn (con Đ/C Huỳnh Công Trứ) điện gấp cho đ/c
Thứng chính trị viên huyện đội Thanh Bình chuyển điện tiếp cho tôi báo Đ/C bệnh
nặng, tôi đã kịp đến nhà anh. Tôi chạy đến bên giường bệnh, Đ/C còn kịp “ ú ớ…” và từ từ yếu dần… rồi nhắm mắt… Tôi
đã khóc và vuốt mắt cho anh. Đ/C được mai táng tại đất nhà, xã Ba Sao, huyện
Cao Lãnh, Đồng Tháp. Ngày giỗ của Đ/C hàng năm vào ngày mùng 6 tháng giêng âm lịch.)
Sau chuyến công tác chúng tôi trở về đơn vị, nhưng các phương tiện cơ giới chỉ về tới thị xã Hồng Ngự là phải stop, từ đây, chúng tôi phải đi bằng phương tiện đường thủy (ghe, xuồng, vỏ lãi, tắc ráng) rồi đi bộ băng tắt cánh đồng về nơi đóng quân. Vậy là chiếc xe honda cá nhân không biết phải “xử lý” nó như thế nào… Cũng may nhờ đ/c Mạnh và đồng chí Thái (ban quân y) mách nước từ trước khi lên đường… Tôi đã liều mạng “mò” vào ngân hàng huyện Hồng Ngự để “làm quen” tìm chỗ gửi xe…
Nhận xét
Đăng nhận xét