117. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
PHẦN III - CHIẾN TRANH BIÊN GIỚI TÂY NAM
Sau khi đánh chiếm căn cứ Đồng Tâm,
Trung đoàn bộ về đứng chân tại xã Vĩnh Kim, huyện Châu Thành, tỉnh Định Tường
(cách căn cứ Đồng Tâm khoảng 5km). Những ngày đầu giải phóng thật là mới lạ với
nhân dân trong vùng bị địch tạm chiếm. Từ những cụ già, các ba, các má, các chị,
các em đều đã bị bọn tâm lý chiến nhồi nhét những tư tưởng và nhận thức rất lệch
lạc về Quân Giải Phóng, nào là Việt Cộng uống máu moi gan, nào là Việt Cộng ở rừng
ốm nhom 7 thằng đu không gãy 1 cành đu đủ… Vì vậy khi gặp bộ đội Giải Phóng
nhân dân ai cũng đều “ngỡ ngàng” vì thấy chú nào cũng hiền lành đẹp trai, quân
phục xanh ngời, sạch sẽ phẳng phiu… lại nói năng rất lịch thiệp…
Chiều hôm đó, chúng tôi được lệnh
vào đóng quân tại một khu dân cư nhà cửa rất đông đúc và sầm uất. Gặp chúng tôi
xin mượn nhà nghỉ, mấy bác chủ nhà với nét mặt sợ sệt nói: “Dạ! Các thầy, các
ông cứ tự nhiên ạ”. Nghe giọng nói đầy khép nép của các bác, các chú đáng bậc
cha, chú mình, tim tôi lại quặn đau…Tôi vội đứng ra phân giải: “Các ông, các bà,
các bác, các chú đừng gọi như thế. Chúng con chỉ đáng là tuổi con cháu, đừng
dùng tiếng thầy, tiếng ông, tội lắm.”. Được lời, mấy người lớn tuổi mừng vui hớn
hở: “Các cháu cho phép… Từ nay chúng tôi không gọi thế nữa. Ở đây lâu nay chúng
tôi vẫn phải gọi các ông quốc gia như vậy
đấy”.
Thấy “Việt Cộng” (quân giải phóng)
ai cũng hiền lành không giống như lời đồn đại của bọn tâm lý chiến, các má, các
chị, các em kéo đến đơn vị mỗi lúc một đông. Nhiều bà cụ đã bộc bạch: “Tụi bây
đứa nào cũng đẹp trai mạnh khỏe, vậy mà
bọn lính quốc gia nó nói: Việt Cộng, bảy thằng leo một cọng đu đủ không
gãy… nó còn nói tụi bay có lông, có đuôi… thật bây giờ… rõ ràng tụi nó toàn nói
láo”. Đồng chí Mậu trung đội trưởng vô tuyến điện báo quê Thanh Hóa có tiếng
nghịch ngợm, liến láu giành trả lời:
“Dạ, thưa các má, các chị, tụi nó nói đúng đấy
ạ! Chúng con cũng có đuôi đấy ạ! Mà đuôi chúng con ở đằng trước ạ!”. Tôi hoảng
hồn… đưa mắt lườm đồng chí Mậu, cũng may các má chỉ cười, còn mấy chị, mấy em mắc
cỡ nhìn đi chỗ khác…
Đêm hôm ấy, 30/4/1975, hình như chúng tôi không ngủ. Hậu cần Trung đoàn vào thu chiến lợi phẩm trong căn cứ Đồng Tâm và cấp phát ngay cho bộ đội để ăn mừng chiến thắng: nào thịt hộp, đường, sữa, kẹo socola, thuốc lá Salem, … Có cả những khẩu phần ăn của bọn sĩ quan Mỹ còn để lại, hộp vuông 20x20 cm, cao 15cm, trong đó gồm có: bánh bích quy, pate, ca cao, một gói đường, sữa, cà phê, nước trái cây, một gói Salem 4 điếu, 4 kẹo cao su… Hai người chúng tôi chia nhau ăn một hộp, no và ngán tới tận cổ. Vậy mà bọn lính Mỹ trước đây, một thằng “tém” hết một hộp.
Nhận xét
Đăng nhận xét