120. Hồi ký chiến trường - Vũ Trung Kiên
Chiều
ngày 24/12, chúng tôi đã có mặt tại Binh trạm 2 (thuộc địa phận Quy Nhơn) và được
ăn một bữa cơm theo tiêu chuẩn trung táo (nghĩa là tiêu chuẩn ăn của sĩ quan
theo định lượng của các đơn vị bộ đội Miền Bắc lúc bấy giờ).
Bữa ăn
tương đối thịnh soạn, có cả rau xanh, thịt heo tươi sống, thịt gà và bột cá khô
(một loại bột cá chiến lợi phẩm) làm tôi chạnh lòng nhớ lại lúc hành quân trên
đường Trường Sơn, qua các binh trạm, khó khăn thiếu thốn trăm bề, 2 khẩu phần, 2
bữa ăn “1 trời – 1 vực” và cách nhau cả một tuổi thanh xuân…
Tối
hôm đó, “báo hại” do ăn phải loại bột cá đã bị quá đát, Binh trạm đã “thưởng”
cho cả đoàn quân về phép 1 trận đau bụng đi cầu… Mấy chục cái cầu tiêu của trại
gia binh lúc nào cũng đặc nghẹt lính ta. Anh Lợi là người “gan lỳ” nhất: “Bố cứ
ở trong cầu tiêu không chịu ra, sợ ra rồi người khác chiếm mất chỗ”. Riêng tôi
đêm hôm đó cũng bị “Tào Tháo rượt” đến 3 - 4 lần. Cũng nhờ các y bác sĩ kịp thời
cho uống thuốc nên sáng hôm sau cũng tạm ổn.
Vậy là
ngày 25/12 lúc 8h đoàn quân về Miền Bắc phải quyết định hành quân chậm so với dự
kiến 3h.Trước khi hành quân các đ/c thuộc binh trạm đã “kêu gọi” đ/c nào chưa thật hết bệnh thì ở lại
Binh trạm tiếp tục uống thuốc… nhưng chẳng ai “dám” cho là mình còn bệnh. Vậy là 100%
quân số lên xe thẳng tiến. Khi đoàn xe đang đi qua một khu dân cư trên quốc lộ 1 (đoạn từ Quảng
Ngãi đến Quảng Nam) thì đ/c Phẩu người
dân tộc thiểu số (thuộc Sư bộ) đi chung xe với tôi bất ngờ yêu cầu tài xế dừng
xe … Hai bên đường nhà dân đông san sát thì làm sao chấp thuận được cái yêu cầu
không đúng lúc này… Bỗng nhiên đ/c Am
(cũng là lính Sư bộ) liền ghé tai mách nhỏ …và đ/c Phẩu vốn tính “thật thà” vội
nhổ sợi tóc se lại ngoáy vào lỗ mũi thực hiện “ mẹo chữa bệnh đi tiêu chảy” do “ông” bạn quý vừa mách nước.
Sau một tiếng “hắt sì” thì ôi thôi cái “công sức” của đ/c Phẩu từ nãy giờ vẫn cố nín bỗng nhiên thành công cốc. Cái đũng quần ướt nhẹp… nước chảy theo hai ống quần xuống đôi giày đen… Một mùi khó tả loang khắp xe, các cửa xe được vội mở hết cỡ. Đ/c Phẩu mặt đuỗn ra đứng “chết trân” ngay cửa xe lên xuống phía sau. Mấy chục con người cố “nhồi nhét” dồn ra phía trước. Chúng tôi vừa buồn cười, vừa tức, vừa la lối ngậu xị … Ông bạn chỉ “mẹo” trị bệnh bị mấy đ/c lớn tuổi “chửi” cho một trận nên thân rất hối hận, vội phân giải: “Tôi chỉ nói chơi ai ngờ đ/c làm thật”…
Nhận xét
Đăng nhận xét